TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 185
Cập nhật lúc: 2025-07-30 09:02:43
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm đó, tại Lăng phủ.
Lăng Duệ đặt mảnh giấy trong tay lên đèn nến bên cạnh để đốt, ném lư hương đồng, ngọn lửa cuốn lấy tờ giấy mỏng, chỉ trong nháy mắt cháy thành tro bụi.
Ông xuống ghế thái sư, đôi mắt đen sâu thẳm chằm chằm Tề Xương Lâm và Hồ Đề, : “Quân Nam Thiệu sẽ tấn công Thanh Châu giờ Dần ngày mười hai tháng mười. Phàm nhi và Tần Vưu sẽ cùng bọn họ nội ứng ngoại hợp, nhân cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t tên họ Chử . Đến lúc đó, bộ quân Thanh Châu sẽ lệnh Tần Vưu.”
Hồ Đề xong, khuôn mặt thô kệch thể che giấu sự kinh ngạc, thốt lên: “Quân Nam Thiệu xâm chiếm Thanh Châu ? Tại, tại ?”
Lăng Duệ liếc Hồ Đề một cách kiên nhẫn, tên em rể tuy trung thành nhưng đầu óc thật ngu đần.
Nếu ông đề bạt, Tề Xương Lâm thỉnh thoảng giúp đỡ lưng, với cái đầu như thế thể yên ở vị trí Binh bộ Thượng thư?
“Hiện giờ Hoàng thượng ngày càng mê , càng lúc càng dung túng Chu Dục Thành và đám điên của Đô sát viện suy yếu thế lực của chúng , cứ tiếp tục như , e rằng ngay cả vị trí Thủ phụ của cũng giữ nữa. Nếu giữ vị trí, các ông sẽ ?”
Lăng Duệ xong, Tề Xương Lâm và Hồ Đề một cái thật sâu, tiếp tục: “Đại Hoàng tử sắp tròn mười tuổi .”
Câu dứt, chỉ Hồ Đề giấu sắc mặt, mà ngay cả Tề Xương Lâm từ lúc bước vốn luôn bình tĩnh cũng khẽ run lên, giương mắt Lăng Duệ.
Hôm nay việc vị Thủ phụ Hoàng thượng quở trách, tất nhiên ông cũng .
Vết thương trán Lăng Duệ giờ băng bó và bôi thuốc, nhưng dù , với một miếng da thịt lớn như thế mất , vẫn hết sức khủng khiếp.
Tề Xương Lâm từ từ thở một , chỉ trong chốc lát hiểu kế hoạch của Lăng Duệ, : “Thủ phụ cần hạ quan và Hồ đại nhân gì?”
Thực sự khi những lời Lăng Duệ , ông sốc. cơn sốc đó cũng chỉ kéo dài trong giây lát, chẳng mấy chốc bình tĩnh .
Ông sớm đoán sẽ ngày hôm nay.
Từ ngày ông theo Lăng Duệ, từ khi ông vị Vương Quý phi trong cung là do đưa phủ Khang Vương, ông , thứ Lăng Duệ chỉ đơn thuần là một vị trí Thủ phụ.
Lăng Duệ hài lòng gật đầu, việc đúng đắn nhất ông năm đó chính là kéo Tề Xương Lâm lên con thuyền .
Lúc đó đều nhạo đỗ hạng hai là kẻ xương sống, chỉ xu nịnh và a dua.
Chỉ Lăng Duệ sớm sự cam tâm và tham vọng trong đáy mắt ông , cũng như tài hoa miệng lưỡi trơn tru của ông .
Từ một tiểu tử quê mùa lớn lên nhờ ăn cơm của nhà khác, từng bước leo lên Thịnh Kinh, cùng ông ngoài điện Kim Loan chờ đợi xướng danh đỗ đạt, đạt vị trí hạng hai, thể là kẻ vô dụng?
Trong mắt Lăng Duệ, còn khiến ông thán phục hơn tên sĩ tử nhà Nho Chu Dục Thành .
Chu Dục Thành gặp một thầy , khi đày khỏi Kinh thành, vẫn còn chạy ngược chạy xuôi cho ông , mới khiến ông trở Thịnh Kinh, vị trí Thứ phụ ngày nay.
Còn Lăng Duệ họ Vương hậu thuẫn, hai mươi năm qua, thể đường quan lộ thông suốt, thăng tiến nhanh chóng.
Chỉ riêng Tề Xương Lâm, gặp Bá Nhạc nào thưởng thức , cũng thế gia quý tộc nào cung cấp tiền bạc quan hệ, giúp đỡ một tay, ngay cả thê tử thành cũng chỉ là nữ nhân một thương hộ thể bước chốn cao sang, coi thường.
Một kẻ như , chỉ cần cho ông một cơ hội, dù đánh gãy răng chảy m.á.u cũng sẽ gắng gượng nuốt , dùng hết sức nắm lấy cơ hội đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-185.html.]
Một kẻ từ tầng lớp leo lên, thường sẽ liều lĩnh hơn những kẻ khác.
Và sự thật cũng đúng là như , bảy năm , thể trong thời gian ngắn đầy nửa năm, tiêu diệt phủ Thái tử, Vệ gia, Hoắc gia trong cùng một lúc, thể kể đến công lao của Tề Xương Lâm.
Lăng Duệ khẽ mỉm , : “Hoài Doãn, ông từng là đồng liêu với Chu Dục Thành, cũng hiểu rõ con ông . Ta cần ông theo dõi chặt chẽ hành động của ông , nếu thể, ngại liệt kê vài tội danh cho mấy kẻ theo ông ở Hộ Bộ, để phân tán sự chú ý của ông . Còn về Hồ đại nhân—”
Lăng Duệ Hồ Đề, đầy ẩn ý, : “Ông hãy phái một đáng tin, tự đến Túc Châu một chuyến, gửi tin cho Nhị Hoàng tử Bắc Địch, nếu sẵn lòng hợp tác với , trong cuộc tranh đoạt ngôi vị với vị trưởng của , Đại Chu chúng nhất định sẽ đáp lễ, giúp đoạt ngôi vị.”
Tim Hồ Đề đập mạnh, vị Nhị Hoàng tử Bắc Địch là kẻ tàn nhẫn, thích nhất là lột da và ăn thịt sống.
Trước đây vị Nhị Hoàng tử từng giao chiến với Tiết Thế tử của phủ Định Quốc Công chiến trường, Tiết Vô Vấn c.h.é.m đứt một ngón tay, từ đó, thể vị Nhị Hoàng tử đó căm thù cả họ Định Quốc Công.
Đầu ngón tay Hồ Đề run rẩy, cảm giác thấp thỏm lo âu, dám ngủ bảy năm ùa về.
ông dám tỏ chút do dự nào, khi hít sâu một , bèn lớn tiếng đáp: “Vâng! Ngày mai sẽ phái đến Túc Châu!”
***
Khi Tề Xương Lâm trở về phủ Thượng thư, là giờ Sửu.
Đêm khuya sương xuống, Tề An cầm đèn lồng giấy trong cửa thùy hoa chờ đợi, thấy đại nhân của về, cũng vội chuyện, chỉ lặng lẽ gọi một tiếng “Đại nhân”, cầm đèn soi sáng đường cho ông .
Đợi đến khi phòng, mới vắt một chiếc khăn, đưa cho Tề Xương Lâm, đồng thời : “Đại nhân, hôm nay tiểu nhân gặp phu nhân ở ‘Trạng Nguyên lâu’.”
Tề Xương Lâm nhận lấy khăn, chậm rãi lau mặt hỏi: “Nàng bằng lòng chuyện với ngươi ?”
“Đương nhiên là bằng lòng, khi tiểu nhân đến quán rượu tìm phu nhân, tuy phu nhân chút bất ngờ, nhưng hề tức giận.” Tề An , khẽ nghiêng mặt, khuôn mặt Tề Xương Lâm, đó mới tiếp tục: “Phu nhân hiện đang đầu bếp trong quán rượu đó, tiểu nhân thấy phu nhân sống… .”
Tề Xương Lâm đặt khăn xuống, cúi đầu mỉm .
A Tú vốn là cách sống. Trước đây ở hẻm Ngân Nguyệt, cha bà là một bán hàng rong, tuy kiếm vài đồng, nhưng những đồng tiền đó đều dùng để uống rượu, đưa một xu nào cho gia đình.
Say rượu về nhà còn đánh vợ mắng con.
A Tú từ nhỏ nhiều đánh, mỗi đánh, đều quên che chở cho nhỏ và mẫu yếu đuối phía .
Sau khi lớn lên, thể kiếm tiền, cha bà say rượu cướp mấy đồng tiền bà vất vả kiếm , bà nổi giận, bếp lấy con d.a.o thái, hỏi cha , tiền mạng?
Lúc đó bà mới đến tuổi cài trâm, nhưng lá gan thật sự nhỏ.
Sau đó ở hẻm Ngân Nguyệt chuyện , đều mắng bà bất hiếu, chỉ Tề Xương Lâm cho rằng bà đúng.
Nói đến, hai họ cùng lớn lên ở hẻm Ngân Nguyệt, tuy gặp mặt thường xuyên nhưng từng chuyện mấy câu.
Ấn tượng của Tề Xương Lâm về bà vốn nhạt nhòa, cho đến khi bà cầm d.a.o thái, đuổi cha nghiện rượu khỏi nhà, mới thực sự chú ý đến vị Đại nương tử Ngu gia .
Ngày hôm khi chuyện đó xảy , cô nương đối mặt với ánh mắt chỉ trỏ của , cõng , đẩy một chiếc xe gỗ cũ kỹ, vẫn đến cổng thư viện bán đồ ăn như thường.
Một ngày đông giá rét như , bà lạnh đến nỗi khuôn mặt đỏ ửng, nhưng ánh mắt khác sáng, cứng đầu rực rỡ, như một con thú nhỏ thương nhưng vẫn quên nhe răng với xung quanh.