TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:28:43
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bánh xảo quả do Lăng Nhược Mẫn , phủ Định Quốc Công cũng nhận một hộp.

Tiết Oánh lúc đang cầm một miếng bánh xảo quả cho miệng, ăn xem Vệ Xuân điều hương, : “Xuân tỷ tỷ, một cái túi thơm mùi trái cây ngọt ngọt, ừm, giống như của A Lê , mùi hạnh là . Như khi đói bụng, lấy túi thơm ngửi ngửi, cũng tạm đỡ đói một lúc.”

Tiết Vô Vấn khoanh tay dựa cửa sổ bên cạnh, lời Tiết Oánh , thực sự nhịn nữa, : “A Oánh, ở Vô Song viện ăn uống cả canh giờ , về ngay, e rằng lát nữa mặt trời sẽ mọc mất.”

Tiết Oánh vầng trăng sáng treo ngoài trời, nhịn thầm oán trách ca ca vài câu.

Chuyến nàng và cha gần nửa năm, cuối cùng mới về Thịnh Kinh, Xuân tỷ tỷ luôn bận rộn tới Phật đường với bà nội.

Xem , bao lâu nàng chuyện tử tế với Xuân tỷ tỷ, ca ca keo kiệt , suốt ngày chỉ độc chiếm Xuân tỷ tỷ!

Nàng cũng giận dỗi với Tiết Vô Vấn, chỉ Vệ Xuân đầy vẻ tội nghiệp.

Nhìn đến nỗi Vệ Xuân bật , : “Túi thơm , hai ngày nữa bảo Đồng ma ma đưa đến Thanh Hành viện cho .”

Tiết Oánh vội vàng híp mắt cảm ơn, cầm hai miếng bánh xảo quả nhét miệng, : “Vậy về Thanh Hành viện đây, ăn nhiều bánh xảo quả thế , tập vài bộ quyền pháp mới , thì chiếc váy xếp mới may sẽ mặc mất!”

Chậc, ngay, e rằng ca ca nàng sẽ đích đuổi nàng mất.

Sau khi Tiết Oánh , Vệ Xuân đặt chày giã hương xuống, liếc Tiết Vô Vấn một cái, : “Chàng ăn bánh xảo quả ?”

Tiết Vô Vấn nhướn mày quan sát gương mặt Vệ Xuân, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thản, mới khẽ một tiếng, : “Đây là Tiết Oánh nhận, lát nữa sẽ bảo Ám Nhất đem trả viện Thanh Hành cho .”

Bánh xảo quả là do Lăng Nhược Mẫn gửi đến, là cho Tiết Oánh, thực ý đồ khác. Tiết Oánh tham ăn thủ đoạn của Lăng Đại nương tử, thấy ngon thì hớn hở mang đến Vô Song viện.

Tiết Vô Vấn thực sự ngày lễ phá hỏng vì một hộp bánh xảo quả, vội tiến lên ôm lấy eo Vệ Xuân, đôi mắt đào hoa cụp xuống, hạ giọng : “Vệ Xuân, hôm nay là lễ Thất tịch, nàng ăn gì ?”

Tên thật là hổ đến cực điểm.

Vệ Xuân cảm thấy eo vuốt ve đến ngứa ngáy, vội trách móc , giữ chặt bàn tay đang càn của , : “Ta còn chuyện hỏi , thư của Thẩm Thính hôm qua là ý gì? Ngày Vệ gia xảy chuyện, tại hai đội tìm ?”

Tiết Vô Vấn dừng tay , nhớ đến bức thư Hoắc Giác đưa đến hôm qua, ánh mắt lập tức lạnh lẽo.

Bảy năm , Tiên Đế bệnh nguy kịch, Khang Vương giám quốc.

Chu Nguyên Canh mới nắm quyền vài ngày, vội vàng hạ mật lệnh, g.i.ế.c sạch hàng trăm của hai nhà Vệ Hoắc, để sót một ai.

Người của Chu Nguyên Canh và theo Tần Vưu nội ứng ngoại hợp, nhân lúc Nam Thiệu nổi loạn, đốt rụi Vệ gia và Hoắc gia thành tro.

Ngày hôm đó hỗn loạn vô cùng, khi Tiết Vô Vấn dẫn cứu Vệ Xuân, đụng độ với nhiều nhóm .

Lúc đó cũng nghĩ nhiều, tưởng đều là của Chu Nguyên Canh.

Cho đến hôm qua Thẩm Thính truyền tin đến, trong đó hai nhóm đều nhắm Vệ Xuân.

Một nhóm g.i.ế.c nàng , nhóm cứu nàng .

Nếu thời gian lùi vài tháng, lẽ Tiết Vô Vấn còn đoán chủ tử hai nhóm là ai.

từ khi động tĩnh gần đây của Lăng Duệ, cùng với dã tâm che giấu nhiều năm của ông , Tiết Vô Vấn nhận thư lập tức hiểu , ngoài , rốt cuộc còn ai cứu Vệ Xuân.

Và ai, nhất định đưa Vệ Xuân chỗ chết.

Tiết Vô Vấn : “Hai đội mà nàng , một đội nàng chết, một đội nàng sống. Ngoài Vương Loan và Lăng Duệ, còn thể là ai?”

Mi mắt Vệ Xuân khẽ run, tất nhiên nàng cũng đoán là hai , nhưng khi Tiết Vô Vấn thực sự , trong lòng vẫn giật .

“Thật sự là bọn họ.” Ngón tay thon dài của Vệ Xuân bấu chặt lòng bàn tay, lồng n.g.ự.c tràn ngập cơn giận thể kìm nén: “Lăng Duệ cũng tin lời đồn hoang đường về mệnh phượng hoàng đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-192.html.]

Tiết Vô Vấn tiến lên ôm lấy nàng , giam chặt nàng trong vòng tay , khẽ : “Vệ Xuân, nàng việc lên điều gì ?

Việc cho thấy Vương Loan và Lăng Duệ rạn nứt từ bảy năm , đây là chuyện với chúng .”

Dĩ nhiên Vệ Xuân cũng hiểu đạo lý , nhưng nàng thể kiềm chế . Chỉ cần nghĩ đến chuyện bảy năm , nàng g.i.ế.c sạch tất cả bọn họ.

Vệ Xuân khẽ nhắm mắt : “Nếu ngày đó đến—” “Không thể nào.” Dường như đoán nàng gì, Tiết Vô Vấn xoa xoa vành tai nàng , : “Chỉ cần còn một thở, dù cũng sẽ bò đến Thanh Châu cứu nàng.”

Theo lời của dứt, bên ngoài đột nhiên mưa phùn rơi.

Giọt mưa tí tách rơi xuống những viên ngói men xanh mái nhà, b.ắ.n lên từng đợt nước.

Tiết Vô Vấn bế Vệ Xuân lên, xuống ghế quý phi bên cạnh, nâng cằm nàng , : “Vệ Xuân, Ngưu Lang Chức Nữ trời còn đánh , chúng đừng lãng phí thời gian nữa, ?”

Hắn mỉm nàng , âm cuối cao lên, đa tình chung tình.

Mỗi khi nàng giận dữ hoặc buồn bã, đều thích dùng giọng điệu để trêu đùa, dỗ dành nàng , tan biến nỗi ưu phiền trong lòng nàng .

Chẳng hạn như bây giờ, một cơn mưa đang yên đang lành, đến miệng biến thành một câu kích tình.

Vệ Xuân ngước mắt , hôm qua khi nhận thư từ Thanh Châu, thức trắng cả đêm bận rộn trong thư phòng. Sáng sớm nay đến quán mì của Chu Thứ phụ, cho đến khi trời gần tối mới vội vàng trở về phủ Quốc Công, đón lễ Thất tịch cùng nàng .

Nhìn thấy quầng thâm mắt Tiết Vô Vấn, đáy lòng Vệ Xuân mềm nhũn, vòng tay ôm cổ , chủ động hôn , còn nghĩ đến những chuyện phiền lòng triều đình nữa.

Dù là Lăng Duệ Thành Thái Đế, những đó, sẽ vui vẻ bao lâu nữa.

***

là những ngày , Lăng đại nhân, Thừa tướng của triều Đại Chu thực sự vui vẻ.

Trước tiên là Hoàng Đế nể mặt đập vỡ đầu, đó vì nhúng tay chuyện của Chu Quý tần mà suýt chuốc họa . Quan trọng nhất là, Vương Quý phi gặp là gặp , gửi tin đến điện Thừa Loan hai đều gặp .

Có thể là việc gì cũng như ý.

Cho đến ngày mười lăm tháng bảy, Vương Loan mượn cớ cầu phúc cho ruột, cuối cùng cũng khỏi cung, gặp ông ở am Tịnh Nguyệt một .

Mẫu của Vương Loan là một từ mẫu, nhưng qua đời khi bà mới bảy tuổi.

Am Tịnh Nguyệt là do Thành Thái Đế lệnh xây dựng cho mẫu của Vương Loan năm ông lên ngôi. Người ngoài chỉ nghĩ rằng vì Vương Quý phi công sinh Hoàng tử, Thành Thái Đế mới mở miệng phê chuẩn, toại nguyện tấm lòng hiếu thảo của Vương Quý phi.

Nào ai , am Tịnh Nguyệt khi Vương Loan cho Thành Thái Đế uống thuốc, thừa lúc ông tỉnh táo, dụ dỗ ông thánh chỉ, mới .

Nói , tuy am thể gọi là trang nghiêm tôn quý, nhưng dùng để tích góp công đức hương hỏa cho mẫu của Vương Loan thì là quá đủ.

Các ni cô trong am Tịnh Nguyệt đều là của Vương Loan, bà mới bước , một ni cô hơn năm mươi tuổi vội vã đến gần, ghé tai bà nhỏ: “Lăng đại nhân đang đợi nương nương trong tịnh thất, hôm qua bần ni nhận lời của Dư Chưởng ấn, nương nương yên tâm, hôm nay am thanh tịnh.”

Vương Loan xong những lời , nhớ đến dáng vẻ nóng lòng như lửa đốt của Dư Vạn Chuyết mấy hôm , thầm lạnh một tiếng trong bụng. Gả cho Thành Thái Đế nhiều năm, bà luyện bản lĩnh để lộ cảm xúc.

Lúc dù trong lòng khinh thường đến mấy, mặt cũng để lộ chút nào, chỉ khẽ gật đầu, dịu dàng : “Bổn cung tự , ma ma cứ đợi ở đây.”

Nói xong bèn bước đến tịnh thất.

Trong tịnh thất ánh sáng mờ ảo, hương trầm ngào ngạt.

Vương Loan đẩy cửa , mới khép cửa . Phía nhanh chóng tiến lên, nắm lấy cổ tay bà , kéo bà lòng, trầm giọng : “A Loan, đến muộn !”

Loading...