TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 193
Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:31:44
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngươi từng thực sự yêu một chân thành ?
Cái kiểu yêu mà trong lòng, trong mắt đều chỉ đó, chỉ cần nơi nào họ, dù e thẹn đến mấy cũng lén trộm một cái.
Vương Loan từng như .
Người nam tử lúc tuổi trẻ nông nổi cuồng loạn, nhưng chẳng nữ nhi cũng ?
Vương Loan cũng từng ngây thơ, cũng từng ngày đêm mong ngóng một ngày thể gặp , sinh con đẻ cái cho , đêm khuya thắp đèn cho , trời lạnh may thêm áo cho , một đương gia chủ mẫu thật sự.
Ai cũng bà là nữ nhân may mắn nhất họ Vương ở Doanh Châu.
Khi Khang Vương còn tầm thường thị của ông , sủng ái, phủ Khang Vương đầy ba năm từ thị phong Trắc phi.
Sau còn sinh Đại Hoàng tử, thuận lợi theo Khang Vương cung, nắm giữ ấn phượng, trở thành Vương Quý phi khiến ngưỡng mộ, ngay cả Hoàng hậu cũng nể mặt kiêng dè.
ai vị Vương Quý phi hào nhoáng chịu bao nhiêu khổ cực, rơi bao nhiêu nước mắt?
, bà là nữ nhân họ Vương.
chỉ là nhánh phụ thấp kém nhất của họ Vương, cha vô dụng, ruột mất sớm, gặp kế khẩu Phật tâm xà.
Trong họ Vương bà vốn địa vị gì, ngay cả tư cách thỉnh an vị lão phong quân của nhánh chính cũng .
Các tỷ trong họ càng chẳng coi bà gì, bà luồn cúi mặt kế, cố gắng lấy lòng các tỷ trong họ, chỉ mong đến tuổi cập kê thể một mối hôn sự .
Từng lúc bà nghĩ Lăng Duệ sẽ là đó, sẽ là mối duyên của bà .
Bà cố bên ngoại của Lăng Duệ là bà cố bên nội của Vương Loan, ông là biểu ca ruột thịt của bà .
Tổ tiên của biểu ca từng là quan Tứ phẩm trấn thủ một phương, nhưng tiếc là vinh quang đó chẳng giữ mấy đời mất. Đến đời Lăng Duệ, đừng là vinh quang ngày xưa, ngay cả bạc cũng chẳng còn bao nhiêu.
Nếu thấy ông thông minh lanh lợi, cha Vương Loan thậm chí còn đón ông về học ở tộc học(*) của nhà .
(*)Trường dành riêng cho một gia tộc.
Họ Vương là một gia tộc lớn ở Doanh Châu, tuy giàu đông đúc, nhưng họ hàng nghèo nào cũng giúp đỡ.
Lăng Duệ thể đến Doanh Châu, thực sự là nhờ sự chăm chỉ học hành và tài năng của ông .
Khi Lăng Duệ mới đến Vương gia, ngay cả một bộ quần áo tươm tất cũng .
Vương Loan bao giờ chê bai sự nghèo khó của Lăng Duệ, lén thêu túi gấm cho ông , may quần áo cho ông , còn lấy bạc tháng ít ỏi của mua bút mực cho ông .
Lúc đó Lăng Duệ luôn với bà : “A Loan, một ngày, sẽ cùng vị trí cao nhất.”
Vì câu đó của ông , Vương Loan đợi chờ, mong ngóng, cuối cùng cũng đợi đến khi ông đỗ Giải nguyên Doanh Châu.
Bà tưởng rằng cuối cùng đợi mây tạnh trăng sáng, nhưng nào ngờ, năm thi Hội, ông đỗ Thám hoa, khi vinh quang Khoa Quan, đính hôn với nữ nhi Thiếu Chiêm sĩ của phủ Chiêm sĩ là Mộ thị.
Vương Loan vị quyền thần trung niên cao lớn nho nhã mặt, khẽ nhếch môi, dịu dàng : “Cũng biểu ca , Hoàng thượng dạo càng thêm thất thường, A Loan thể xuất cung là xuất cung ?”
Lăng Duệ cụp mắt xuống, đăm đăm ngắn khuôn mặt dịu dàng xinh của Vương Loan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-193.html.]
Bà cũng ba mươi lăm tuổi , nhưng thời gian thật sự nhân từ với bà , trông chẳng khác gì những cô nương hai ba mươi, ngay cả vóc dáng khi sinh con vẫn thon thả đầy một nắm tay.
Thậm chí vì nhiều năm sống trong nhung lụa, ở địa vị cao, còn thêm khí chất ngọc ngà tôn quý.
Loại khí chất chỉ khi ngâm trong quyền lực khiến say mê nhất.
Phải rằng, Vương Quý phi mặt còn hấp dẫn hơn cả A Loan Vương thị xinh hai mươi năm .
Lăng Duệ dùng đầu ngón tay thô ráp vuốt ve đôi môi kiều diễm của Vương Loan, khẽ nheo mắt, ánh mắt u ám : “Trước vẫn cung tế bái mồng một, tháng đổi sang ngày rằm? Lời nhắn bảo Dư Vạn Chuyết chuyển cho , nhận ?”
Dư Vạn Chuyết chuyển tin , Lăng Duệ ? Chẳng qua chỉ là cố ý hỏi, dấy binh hỏi tội mà thôi.
Vương Loan thầm lạnh, nhưng bên ngoài vẫn dịu dàng : “Chuyện gì xảy ngày thọ đản của Hoàng thượng, chẳng lẽ biểu ca ?”
Nói bà nhẹ nhàng vén tay áo lên, cho Lăng Duệ thấy cánh tay nhỏ bé chi chít vết thương, bầm tím khắp nơi.
Con ngươi của Lăng Duệ khẽ co , tất nhiên ông Thành Thái Đế lưng khác là bộ mặt nào, cũng Vương Loan dựa cái gì để duy trì sự sủng ái nhiều năm.
khi những vết thương khiến kinh hãi như xuất hiện cánh tay trắng nõn yếu ớt của Vương Loan, trong lòng ông vẫn khỏi giật .
Trái tim quyền lực hun đúc ngày càng lạnh lùng cứng rắn cũng khỏi dấy lên chút thương xót và hối hận.
Thương xót cho những khổ cực bà chịu khi hầu hạ hổ dữ, hối hận vì mới sinh lòng nghi ngờ bà .
Vương Loan thấy những yêu thương trong mắt Lăng Duệ, khẽ cụp mắt xuống, khi mới phủ Khang Vương, vết thương bà còn nặng hơn thế .
Bà từng lén , cũng từng sợ hãi.
Sợ rằng Chu Nguyên Canh một khi kiềm chế sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t bà , và bà sẽ giống như những cô gái ông hành hạ đến chết, ngay cả một cỗ quan tài tươm tất cũng .
Chỉ là lúc đó dù sợ đến mấy, bà cũng dám với Lăng Duệ, sợ ông thấy vô dụng, xứng đáng ông yêu thương và bồi dưỡng.
Khi mới phủ Khang Vương, Lăng Duệ từng với bà , leo lên vị trí cao nhất, chịu một chút khổ là .
Nếu thì dựa mà bà vị trí đó, chứ là khác?
Lăng Duệ dạy bà cách lấy lòng, dạy bà đánh tình cảm, dạy bà dùng một khuôn mặt yếu đuối để lòng tin và sự thương yêu của nam nhân, dùng giọng dịu dàng để trở thành mỹ nhân độc nhất vô nhị của một nam nhân.
Vương Loan dùng đúng hai mươi năm, học cách một nữ tử yếu đuối vô hại và luôn sùng bái nam nhân trong mắt họ.
***
Trong tịnh thất tối tăm, những cơn sóng ngầm đang dâng trào.
Vương Loan nhẹ nhàng buông tay áo xuống, đưa tay vuốt ve vết thương kết vảy trán Lăng Duệ, dịu dàng : “Vết thương đầu biểu ca còn đau ?”
Lăng Duệ nắm lấy bàn tay mềm mại yếu ớt của bà , đôi mắt thanh tú cuối cùng cũng lộ chút ý , : “Không đau, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Vương Loan cụp mi mắt xuống, , vết thương của ông so với vết thương của bà thì tính là gì chứ?
Vương Loan lấy một bình ngọc trắng nhỏ xinh từ trong thắt lưng, : “Tuy là vết thương nhỏ, nhưng cũng đau. Đây là thuốc mang từ trong cung, biểu ca về nhớ bôi thuốc nhé.”
Chỉ là một lọ thuốc gì đặc biệt, nhưng khiến Lăng Duệ hài lòng.
Khẽ cúi đầu, ông Vương Loan, dịu dàng : “A Loan, yên tâm, sẽ để Chu Nguyên Canh tổn thương nữa. Lần Thần Tiên Hoàn đó, tăng liều lượng thuốc, cứ dùng liên tục vài tháng nữa, sẽ ngủ một giấc tỉnh. Đến lúc đó, sẽ liên kết bách quan, thỉnh cầu phong Húc nhi Thái tử.”
Sao gọi ông là kẻ nguỵ quân tử chứ? Nghe những lời đường hoàng chính đại .