Đêm đó Hoắc Giác tan ca trở về, thấy nương tử nhà đang sắp xếp chuẩn cơm tối trong phòng.
Nàng bưng một nồi canh tròn trịa, Vân Chu bên cạnh sợ nàng cầm vững, vội vàng đón lấy nồi canh trong tay nàng, quýnh cả lên, ngay cả tiếng “nô tỳ” cũng quên , vội vàng : “Phu nhân, để em ! Người cẩn thận kẻo bỏng tay.”
Canh hầm trong bếp hai canh giờ, lúc tất nhiên còn nóng lắm. Khương Lê nồi canh bỏng tay, nhưng câu của Vân Chu nóng bừng cả tai.
Tự nhiên nghĩ đến đêm Thất tịch đó, nàng ngang ngược câu “Để ” như thế nào.
Trong đầu Khương Lê hiện lên những hình ảnh lung tung.
Cố nén cảm giác hổ trong lòng, mặt đổi sắc đưa nồi canh cho Vân Chu, lén Hoắc Giác đang rửa tay.
Vừa chạm đôi mắt của .
Nhìn nét trêu ghẹo trong mắt , Khương Lê cần hỏi cũng , , Hoắc Giác, cũng giống như nàng, cũng nhớ đến chuyện đêm đó!
Lúc Khương Lê chỉ tai nóng bừng, mà cả má cũng nóng, nhưng dù nàng cũng thể để Hoắc Giác sự bối rối của , tránh chỉ cần khác “Để ”, là liên tưởng đến những chuyện nên nhớ.
Vì nàng hắng giọng, như chuyện gì với : “Mau đến dùng cơm , đến nữa, canh sẽ nguội mất.”
Vân Chu sờ nồi canh đang đúng nhiệt độ, vô tâm tinh tế : “Phu nhân yên tâm, lúc canh nhiệt độ , nhanh nguội !”
Nói xong cẩn thận lấy bát sứ nhỏ, múc cho mỗi một bát canh.
Phải rằng, Vân Chu Đào Chu tự tay chỉ dạy, hàng ngày hầu hạ Khương Lê càng ngày càng thành thạo. dù tâm tư đơn giản, những gợn sóng ám giữa phu nhân và công tử nhà .
Đào Chu vén rèm bước phòng, thấy hôm nay phu nhân đặc biệt im lặng, rõ ràng đang dùng cơm, nhưng tai đỏ ửng, như thể ai cắn một miếng .
Lại công tử nhà vốn đoan chính thận trọng, thoạt gì khác thường, nhưng tại , Đào Chu luôn cảm thấy trong đuôi mắt khóe miệng dường như ẩn chứa nụ , cũng đang gì.
Đợi hai vị chủ tử dùng xong cơm, Vân Chu còn ở phòng hầu hạ Khương Lê, ai ngờ kịp lên tiếng, Đào Chu đuổi ngoài.
“Vừa trong phòng xảy chuyện gì ?” Đào Chu hỏi.
Vân Chu nghiêng đầu, : “À, gì xảy cả, chỉ là phu nhân và công tử đó ăn cơm ngon lành, khác gì ngày thường. Chỉ là, khi phu nhân gắp thức ăn cho công tử, công tử một câu ‘Để , nàng cần dậy’, cũng lời mà chọc giận phu nhân, phu nhân lườm công tử một cái, chịu gắp thức ăn cho ngài nữa.”
Vân Chu đến đây, gãi gãi đầu, bối rối : “Đào Chu tỷ tỷ, tỷ xem lời của công tử rốt cuộc gì chứ? Sao phu nhân vẻ giận dữ như ? Ta công tử chu đáo ? Phu nhân lý lẽ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-196.html.]
Làm Đào Chu lời đó gì ?
nàng tinh tế sắc sảo, dù hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời đó, cũng cản trở nàng thấu bản chất qua hiện tượng.
Có lẽ là… thú vui khuê phòng mới của phu nhân và công tử thôi. Công tử là tâm tư sâu như biển, cũng chỉ mặt phu nhân, mới một mặt như .
Đào Chu khẽ chọc trán Vân Chu, : “Cho dù gì , chỉ cần phu nhân thật sự giận, thì cần để ý. Không những cần để ý, còn rời khỏi phòng ngủ nhanh nhất thể, hiểu ?”
Vân Chu nửa hiểu nửa gật đầu.
Lúc trong phòng, tất nhiên Khương Lê những điều bất thường giữa nàng và Hoắc Giác đều hai nha của thấy, lúc đang bịt miệng Hoắc Giác, tức giận : “Không ‘Để ’ nữa! Cũng ‘Được, nàng ’. Chàng, mau quên chuyện đêm đó !”
Mấy ngày nay bao nhiêu “Để ”, “Nàng ” , khác , nhưng trong lòng nàng rõ như ban ngày, chính là đang nhạo nàng.
Thật đáng ghét!
Hôm đó rõ ràng cũng uống ít rượu, nhớ rõ từng chi tiết và từng câu của nàng như chứ?
Hoắc Giác đỡ vòng eo mềm mại của Khương Lê, thuận theo ý nàng “Ừm” một tiếng: “Ta lời A Lê.”
Giọng trầm khàn bàn tay nhỏ của nàng bịt , vẻ ồm ồm.
Khương Lê câu , mặt càng đỏ hơn, : “Cũng ‘Ta lời A Lê’ hoặc ‘A Lê thế nào thì thế ’.”
Hoắc Giác véo véo eo Khương Lê, cuối cùng trêu chọc tiểu nương tử dễ ngượng của nữa, dịu dàng : “Ta quên chuyện đêm đó .”
Khương Lê buông tay xuống, ngước mắt , nghi hoặc : “Thật ?”
Hoắc Giác gật đầu, nghiêm túc : “Đương nhiên là thật, đêm Thất tịch đó và A Lê uống say, về đến phòng là ngủ luôn.”
Khương Lê cuối cùng cũng hài lòng.
Tuy tự lừa dối là đúng, nhưng chỉ cần nhớ đến dáng vẻ hổ của khi say rượu đêm đó, ngón chân nàng cũng ngượng đến bốc khói.
Vai gầy của tiểu nương tử lập tức thả lỏng, trong lòng thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Nào ngờ vị phu quân thanh cao độ lượng, ôn nhuận như gió mát trăng thanh , trong lòng đang nghĩ, ngày Trung Thu chuẩn nhiều rượu trong viện mới .