TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 198
Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:40:23
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triều đường văn Vệ Thái phó, võ Định Quốc Công, còn những đại thần trụ cột Lỗ Thân, Bách Chúc, Lăng Duệ ông quyền khuynh triều dã, tìm đường khác, đường tắt, thể chứ?
Đưa bà phủ Khang Vương, dụ dỗ Chu Nguyên Canh mê Thần Tiên Hoàn, giúp ông bắt cóc những thiếu niên thiếu nữ gốc rễ, giúp ông xử lý những t.h.i t.h.ể đó, cuối cùng còn gửi chứng cứ g.i.ế.c của ông phủ Tiên Thái tử, ép Chu Nguyên Canh đoạn tuyệt với Thái tử, thể phản.
Chẳng chỉ vì Chu Nguyên Canh lên ngai vàng, ông mới thể thực sự vững vị trí Thủ phụ, một vạn ?
Nói vị Hoàng Đế vô dụng nhu nhược cũng đủ ngây thơ,thực sự cho rằng Lăng Duệ theo ông là vì nghĩ ông thể một đời minh quân ư?
Chẳng qua là vì ông là kẻ phế vật, dễ điều khiển nên mới chọn ông mà thôi. Giờ ông dễ điều khiển nữa, cho nên ông xuống.
Vương Quý phi rủ mi dài xuống, ngón tay mảnh mai chậm rãi vuốt ve Thành Thái Đế đang gối đầu đùi , dịu dàng : “Hoàng thượng gì ? Hoàng thượng vì giang sơn xã tắc của Đại Chu và bách tính trăm họ mà ngày đêm lao tâm khổ tứ, ai sẽ báo ứng chứ? Ngay cả Tiên Đế, thấy thái bình thịnh thế sóng yên biển lặng ngày nay, chắc hẳn cũng cảm thấy an ủi.”
Thành Thái Đế hoảng hốt mở mắt, Vương Quý phi, : “Nàng nghĩ Phụ hoàng sẽ cảm thấy an ủi ?”
“Đương nhiên là an ủi.” Vương Quý phi xoa trán cho Thành Thái Đế, dịu dàng : “Nghe ngày xưa Tiên Đế trong cung hầu như đều ngủ ở Càn Thanh cung hoặc điện Dưỡng Tâm, một tháng chỉ đến hậu cung nghỉ hai ba đêm, thời gian còn đều dùng để xử lý chính sự. Cần mẫn như , tất nhiên là vì sự an cư lạc nghiệp của bách tính và sự phồn vinh thịnh vượng của Đại Chu.”
Thừa Bình Đế quả thực là một Hoàng Đế cần mẫn, mỗi Thành Thái Đế đến gặp, Thừa Bình Đế đang phê duyệt tấu chương thì cũng đang triều thần bẩm báo chính sự.
Thật sự là dốc hết tâm sức chính sự.
Vương Quý phi thấy Thành Thái Đế chăm chú, đôi mắt ông tràn đầy sự sùng bái giấu nổi, ngay cả giọng điệu cũng khó che giấu sự kính mến.
“Bảy năm , nếu Hoàng thượng lâm nguy giám quốc, chắc hẳn Thịnh Kinh loạn như mớ bòng bong . Hoàng thượng tài trị quốc, chẳng qua vì trưởng tử dòng chính, nên mới chôn vùi. Nếu Tiên Đế còn tại thế, thấy Hoàng thượng trị vì Đại Chu như , chắc chắn sẽ an ủi. Để cho , Tiên Thái tử và Tiên Thái tôn đều chắc như Hoàng thượng.”
Thành Thái Đế xong những lời , dù tin tin, sắc mặt quả thật hơn nhiều.
Ông nhẹ nhàng nắm lấy tay Vương Quý phi, vuốt ve làn da mu bàn tay bà , định mở miệng, bỗng thấy Triệu Bảo Anh đang canh gác ở ngoại điện gọi: “Hoàng thượng.”
Triệu Bảo Anh vốn tiến lùi đúng mực, nếu mở miệng gọi ông , chắc chắn là việc gấp.
Thành Thái Đế dậy, nhíu mày, : “Chuyện gì?”
Triệu Bảo Anh cung kính : “Huệ Dương Trưởng Công chúa cung, cầu kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng xem…”
Triệu Bảo Anh hết câu, Thành Thái Đế đột ngột dậy, : “Huệ Dương đang ở ?”
***
Bên ngoài Càn Thanh cung.
Huệ Dương Trưởng Công chúa ngắm vầng trăng tròn như chiếc đĩa trời, thất thần.
Người thường trong cung trăng tiên nữ Hằng Nga, nàng trộm thuốc tiên, bỏ rơi hôn phu yêu dấu trần là Hậu Nghệ, một bay lên cung trăng.
cung trăng năm tháng cô đơn, từng yêu thương chịu những ngày cô độc như ?
Huệ Dương khỏi nghĩ, nếu thực sự tiên nữ Hằng Nga ở đó, lẽ nàng hối hận ? Nếu nàng hối hận, liệu vị hôn phu trần tha thứ cho nàng ?
Đang suy nghĩ, bỗng từ xa một bóng mặc Hoàng bào tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-198.html.]
Thành Thái Đế Triệu Bảo Anh dìu, vội vã bước về phía Huệ Dương Trưởng Công chúa, dịu dàng : “Huệ Dương, đến đây?”
Giọng giấu niềm vui.
Huệ Dương Trưởng Công chúa nhận hộp bánh trung thu từ tay Kim ma ma, : “Hôm nay Hoàng tổ chức yến tiệc, Huệ Dương cung đến bầu bạn với Hoàng đón Trung Thu. Nếu Hoàng rảnh…”
“Sao !” Thành Thái Đế vội ngắt lời, : “Huệ Dương thể nhớ đến Hoàng , Hoàng vui còn kịp!”
Huệ Dương Trưởng Công chúa chằm chằm gương mặt rạng rỡ của Thành Thái Đế, nặn một nụ , nhưng nàng thể nổi, chỉ thể cứng đờ gật đầu, : “Ngày xưa đón Trung Thu, Phụ hoàng thường gọi Thái tử ca ca, tứ ca, lục ca và Huệ Dương đến Càn Thanh cung ăn bánh trung thu. Đêm nay Huệ Dương mang theo chén rượu, đến Càn Thanh cung hồi tưởng niềm vui sum họp ngày xưa, Hoàng uống với Huệ Dương một chén ?”
Cung Càn Thanh là nơi Thừa Bình Đế băng hà, bao nhiêu năm nay, trừ khi Viên Huyền đại sư, nếu Thành Thái Đế nhất quyết bước chân cung điện .
Thành Thái Đế Càn Thanh cung âm u tăm tối, Huệ Dương Trưởng Công chúa đang lặng lẽ chờ đợi, cuối cùng đành dẹp bỏ nỗi sợ hãi trong lòng, ôn hòa : “Hoàng sẽ cùng .”
***
Lúc tại Hoắc phủ ở phố Vĩnh Phúc, Khương Lê cũng đang uống rượu.
Tết Trung Thu từ xưa đến nay là một trong những lễ hội dân Đại Chu yêu thích nhất. Trời còn tối hẳn, khắp phố phường, nhà nhà đều treo lên đèn lồng đỏ thắm.
Nghe Phi Tiên lâu còn tổ chức cuộc thi thơ Trung Thu, đoạt giải nhất sẽ thưởng mấy lá vàng.
Khương Lê đến Phi Tiên lâu chen chúc, đàng hoàng ở phủ, cùng Dương Huệ Nương bày một bữa tiệc Trung Thu. Không chỉ mời Tiểu Phúc Tử lén từ cung chạy , còn mời cả Dư Tú Nương cùng đến dự tiệc.
Đây là đầu tiên họ đón Trung Thu khi đến Thịnh Kinh, một lễ hội mang ý nghĩa đoàn viên như , đương nhiên tổ chức cho thật long trọng tử tế.
Gió đêm khẽ thổi trong sân, hương quế thoang thoảng.
Tiểu Phúc Tử đặc biệt mang đồ ăn từ trong cung đặt lên bàn, hớn hở giới thiệu, đó là tám món đồ quý, món thứ nhất là gì, món thứ hai là gì. Đây là bánh tô và bào ngư, bánh tô như thế nào, bào ngư khó tìm . Từng món một, kể tỉ mỉ sót gì.
Nghe đến mức Khương Lê và Như Nương nhịn .
Tiếp xúc nhiều với Tiểu Phúc Tử, tất nhiên sùng bái vị Đốc công nhà đến mức nào. Lúc giới thiệu đồ ăn trong cung, cũng quên nhắc một câu, đây là do Đốc công đặc biệt chuẩn cho các vị nương tử.
Thật là miệng như tẩm mật .
Kiếp Hoắc Giác cũng là quen cũ với Tiểu Phúc Tử, kiếp tuy tiếp xúc nhiều nhưng cũng hiểu rõ phong cách hành sự của , rõ vì Triệu Bảo Anh cử đến đưa đồ.
Thực sự là cái miệng của quá giỏi các nương tử vui lòng.
Hắn thấy Khương Lê những lời trầm bổng của Tiểu Phúc Tử chọc vui vẻ, cũng mỉm , cúi đầu uống một chén rượu.
Rượu trôi qua cổ họng, Hà Chu lưng bỗng tiến lên một bước, cúi thì thầm bên tai: “Công tử, Tiết Thế tử mời ngài đến Văn Anh các một chuyến.”
Hoắc Giác khẽ nhướn mày.
Đêm trăng tròn Trung Thu, tên Tiết Vô Vấn ở Vô Song viện trông chừng a tỷ, mà đến Ngọc Kinh lâu…
Hoắc Giác trầm ngâm một lúc, khẽ dặn dò: “Đi chuẩn xe ngựa, với phu nhân một tiếng sẽ qua.”