TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 199
Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:42:43
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên phố Trường An, Ngọc Kinh lâu
Tiếng đàn róc rách, tiếng nũng nịu ngừng vọng từ phòng bên ngoài.
Tiết Vô Vấn xoay chiếc nhẫn ngọc tay, Chu Dục Thành đối diện với nụ nửa miệng, rót đầy rượu cho ông trêu: “Cứ tưởng hôm nay thế thúc sẽ hẹn con ăn mì, ai ngờ đến Ngọc Kinh lâu? Chắc thế thúc đến đây là vì Tô ma ma ?”
Trong cả Thịnh Kinh, những lời đồn đại về chuyện tình giữa Chu Dục Thành và Tô Ngọc Nương bao giờ dứt.
Ai cũng Tô Ngọc Nương, hoa khôi hạng nhất một thời vô theo đuổi, mà vị Thứ phụ đại nhân mặt là một trong đó.
Chu Thứ phụ tuổi còn trẻ nhưng vẫn thành , là vì Tô Ngọc Nương.
Tiết Vô Vấn , Chu Thứ phụ thành , mà là Tô Ngọc Nương gả. Trước đây Tô Ngọc Nương cũng từng gả cho ông , khi đó ông chỉ là một tiểu quan Cửu phẩm, còn bà là kỹ nữ nổi tiếng khắp Kinh thành.
Nếu hai kết hôn, cũng coi là một chuyện tình ca tụng.
lúc đó mẫu của Chu Thứ phụ kiên quyết đồng ý cho ông cưới Tô Ngọc Nương, ông là con hiếu, nên mối hôn sự đó đành bỏ dở. Giờ mẫu của Chu Thứ phụ qua đời từ lâu, Tô Ngọc Nương cũng từ hoa khôi nổi tiếng một thời trở thành Tô ma ma của Ngọc Kinh lâu.
Bà cắt đứt với Chu Dục Thành, nhưng cũng gả cho ông , cứ thế, khi ông đến, bà cùng uống rượu, trò chuyện. Lúc hứng khởi thì cùng vui vẻ.
Nếu đến, cũng chẳng .
Bà bận rộn từng ngày, chỉ nắm bắt tin tức lớn nhỏ trong Thịnh Kinh, còn chăm sóc sức khỏe cho nhiều cô nương trong lầu, quả thực còn vất vả hơn cả thời hoa khôi.
Tất nhiên, bản Tô Ngọc Nương hài lòng với sự bận rộn , nữ tử chỉ con đường xuất giá.
Bà là mật thám Định Quốc Công tiền nhiệm bồi dưỡng kỹ lưỡng, khi từ Túc Châu đến Thịnh Kinh, chuẩn tinh thần cả đời xuất giá.
Làm Chu Dục Thành ý trêu chọc trong lời Tiết Vô Vấn, nhưng cũng tức giận.
Hôm nay ông đến Ngọc Kinh lâu đúng là gặp Tô Ngọc Nương một , chỉ là lúc việc chính xong, cũng vội vàng gì một chốc một lát.
“Sao thế? Bảo con ngoài uống rượu với hôm nay, khó con ?” Chu Dục Thành nâng chén rượu lên, từ từ uống cạn, : “Hay là con sợ cô nương Vệ gia cho con nhà? Tiết Vô Vấn con mà cũng chuyện sợ ?”
Tiết Vô Vấn để ý, cà lơ phất phơ : “Điệt nhi tài giỏi gì, quả thực là sợ vợ. Huống chi hôm nay đoàn tụ sum vầy, bà nội mở tiệc trong phủ. Con còn ăn cơm, lúc bụng vẫn đang đói meo!”
Chu Dục Thành liếc , : “Nếu con giấu , sớm với rằng vị Trạng nguyên lang đó là cháu của Vệ Thái phó, gọi con ngoài hôm nay?”
Ý trong lời là, Tiết Vô Vấn con giấu lâu như , hôm nay cố tình gọi con ngoài đúng lúc con hẹn với , con gì ?
Tiết Vô Vấn sờ sờ mũi, chuyện đúng là .
“Việc quả thật là con suy nghĩ chu đáo, con tự phạt ba chén.” Nói xong, bèn nghiêm túc rót đầy ba chén rượu, uống một cạn sạch.
Chu Dục Thành hừ lạnh một tiếng bằng giọng mũi, cũng tính toán với nữa. Dù việc Tiết Vô Vấn giấu phận của Hoắc Giác, ông cũng thể hiểu .
Vụ án mưu phản bảy năm , ở Thịnh Kinh là chuyện cũ ai dám đụng đến.
Nếu phận của Hoắc Giác , vị Đại tiểu thư Vệ gia đang ẩn náu trong phủ Định Quốc Công cũng sẽ bại lộ, đến lúc đó, e rằng cả phủ Định Quốc Công cũng sẽ gặp họa.
Ít một thì ít một phần rủi ro, bất kể đó là đáng tin tưởng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-199.html.]
***
Khi Hoắc Giác đến Văn Anh các, Tiết Vô Vấn uống hết một bình rượu.
Thấy em rể cuối cùng cũng đến, vị Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ bèn vội giơ quạt giấy lên, chỉ Hoắc Giác : “Người Chu thế thúc đợi đến, con thể ?”
Chu Dục Thành liếc , : “Mật thư phụ con chuyển cho , con ?”
Lúc sắc mặt Tiết Vô Vấn mới nghiêm túc trở , : “Điệt nhi xin lắng .”
Thực cần Chu Dục Thành , Tiết Vô Vấn cũng đoán là chuyện gì. Chỉ là cha chọn việc với Chu Dục Thành mà gửi tin cho , điều thật đáng suy ngẫm.
Chu Dục Thành mỉm , Hoắc Giác đang một bên cung kính hành lễ với ông , : “Ngồi xuống . Không chiếm nhiều thời gian của các con , lát nữa sẽ thả các con về bên nương tử.”
Hoắc Giác ngoan ngoãn xuống đệm mềm bên cạnh Tiết Vô Vấn, : “Đa tạ Thứ phụ đại nhân.”
Chu Dục Thành thong thả Hoắc Giác, : “Bài văn trong kỳ thi Hội của , và Lăng Thủ phụ đều xem qua, khi xem xong gì với Lăng Thủ phụ ?”
Ông và Lăng Duệ là quan chủ khảo kỳ thi Hội năm nay, khi chấm bài đều ở cùng một phòng. Đến giờ Chu Dục Thành vẫn nhớ, hôm đó khi bài thi của Hoắc Giác, ông ngạc nhiên thế nào.
Hoắc Giác tất nhiên lời Chu Dục Thành chắc chắn là lời khen ngợi, nhưng vẫn khiêm tốn đáp: “Hạ quan .”
Chu Dục Thành thanh niên đoan chính thận trọng , thầm thở dài: là Vệ gia, dù mai danh ẩn tích bảy năm, vẫn che giấu ánh hào quang.
“Ta với Lăng Thủ phụ rằng, nếu xem qua văn chương, thì sĩ tử bài quả phong cách của Vệ Thái phó ngày xưa. Văn phong lão luyện hùng hồn, từng câu từng chữ đều ý nghĩa sâu xa, như từ cao xuống, thể thấu suốt cục, thể tỉ mỉ chi tiết.”
Dám nhắc đến Vệ Hạng mặt Lăng Duệ một cách chút e ngại như , trong Thịnh Kinh chỉ Chu Dục Thành và Định Quốc Công Tiết Tấn.
Lăng Duệ từ khi công theo phò vua, nắm giữ quyền lực lớn, ít nhiều cũng chút coi thường những công tử thế gia chỉ dựa sự che chở của tổ tiên mới thể Kinh quan.
Mà thế gia lớn nhất thiên hạ chính là Vệ gia ở Thanh Châu, khi Vệ gia ông nhổ tận gốc, ông càng khinh thường thế gia.
Nghe xong lời Chu Dục Thành, Lăng Duệ bèn đồng tình: “Cái gọi là phong cách thế gia, chẳng qua chỉ là lời khen của kẻ vô dụng. Người thực sự tài, từ xưa đến nay dựa tổ tiên.”
Nói như thể Lăng Duệ thể từng bước thăng tiến ở Thịnh Kinh mà từng cần sự giúp đỡ của nhà nhạc phụ và Vương gia của Doanh Châu .
Chu Dục Thành vốn Lăng Duệ là kẻ ngụy quân tử, cũng tranh cãi với ông , chỉ đáp: “Ta đánh cược với Lăng Thủ phụ, chỉ riêng với tầm bao quát và cái đại cục như từ cao xuống của , cá rằng nhất định sẽ đến chức vị cao nhất.”
Lúc đó ông đánh cá với Lăng Duệ, chẳng qua là vì ưa cái kiểu ngụy quân tử của ông , vài câu châm chọc.
giờ nghĩ , đời mấy phong cách của Vệ Thái phó?
Ngoài mấy hậu bối Vệ gia, quả thật trong vạn khó tìm một.
Hoắc Giác tất nhiên ý khen ngợi và bảo vệ của Chu Dục Thành dành cho , chắp tay cúi , nghiêm túc lời cảm ơn: “Thứ phụ đại nhân quá khen, Giác còn bằng một phần vạn của ông nội.”
Chu Dục Thành nhướn mày, ngờ thẳng thắn nhận là hậu duệ Vệ gia như .
Dĩ nhiên ông , đây Hoắc Giác cho tiểu Chu Dục Thành đặt trong phủ Tề Xương Lâm thuận lợi chuyển tin tức đến Chu phủ, vốn ý định kéo ông cục diện, vì Hoắc Giác bao giờ định giấu giếm phận của với ông .
Chu Dục Thành khẽ gật đầu, ánh mắt Hoắc Giác càng thêm hiền từ.
“Trước giáng chức đến Túc Châu, may mắn Vệ Thái phó chỉ dạy. Đáng tiếc bảy năm , lực bất tòng tâm, dù là Thái tử Thái tôn Vệ gia Hoắc gia, đều thể kịp thời tay viện trợ.”
Chu Dục Thành giống Định Quốc Công, ông chỉ là kẻ sĩ tầm thường, khi giáng chức khỏi Kinh thành, nhờ ân sư ở Kinh thành vận động, Định Quốc Công tiến cử, mới Kinh thành quan thứ hai.
Vụ án mưu phản của Thái tử bảy năm , ông tưởng sẽ đủ thời gian để rửa sạch nghi ngờ cho Thái tử. ngờ, chỉ trong vỏn vẹn bảy mươi hai ngày, chỉ vụ án mưu phản định đoạt, mà thế sự triều chính còn đổi.