TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 203
Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:48:43
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Minh Huệ Quận chúa thẳng Khương Lệnh, để ý thấy.
Cậu vô thức sờ lên mặt, lúc nãy khi đang học sách luận với Tông Khuê ca để dính mực lên mặt ?
Đang định hỏi Tông Khuê thì thấy bỗng chỉnh tay áo, tiến lên một bước, chắp tay thi lễ với hai vị cô nương.
“Khuê diện kiến Minh Huệ Quận chúa, diện kiến Tiết cô nương.”
Tuy Tông Khuê bao giờ qua với các cô nương, nhưng hai cô nương mặt , một là Tiết Oánh của phủ Định Quốc Công, một là nữ nhi duy nhất của Thành Vương – Minh Huệ Quận chúa.
Đều là những phận tôn quý, gặp mặt mà chào hỏi thì .
Minh Huệ Quận chúa và Tiết Oánh cùng đáp lễ, đó lập tức Khương Lệnh tiến lên : “Tiểu sinh Khương Lệnh, diện kiến Minh Huệ Quận chúa, diện kiến Tiết cô nương.”
Minh Huệ và Tiết Oánh đều Khương Lê một song sinh, cũng từng đến quán rượu uống vài , nhưng đây là đầu gặp Khương Lệnh, nên tò mò.
Minh Huệ Khương Lệnh một lúc mới nhớ vì thấy vị lang quân trẻ tuổi quen mắt, chẳng chính là vị lang quân mà tiểu cô cô thấy ngày Ngự Nhai Khoa Quan đấy ?
Tuy nàng can thiệp chuyện tiểu cô cô nuôi nam sủng, trong lòng còn thầm chút ghen tị.
mà, vị lang quân là của A Lê, thì cũng là của nàng , thể giới thiệu cho tiểu cô cô .
Mấy hàn huyên vài câu, tiện thể một bàn ăn bánh hoa quế.
Dương Huệ Nương thấy họ trò chuyện vui vẻ, bèn sai tiểu nhị mang thêm nhiều món đặc trưng của quán.
Nào là gà Quý phi, tôm hấp rượu, cua hấp, chân ngỗng om, vịt hun khói, bày đầy một bàn, nhiều món còn trong thực đơn, đều là riêng cho họ, thực sự là vô cùng thịnh soạn.
Đây cũng là lý do Tông Khuê thích đến quán rượu, ăn gì đều ngay, dì Dương quan tâm đến .
Đâu như ở Tông gia, dù là ông bác Tông Già thúc thúc Tông Úc đều quá đam mê ăn uống, ngày nào cũng ăn hết sức đạm bạc.
Khương Lê Tông Khuê và Tiết Oánh đang thảo luận xem gà Quý phi ngon gà Nhan Chi ngon hơn, A Lệnh cứ Minh Huệ một cái là sờ mặt, hiểu thấy đây gì đó đúng.
Còn về việc vì đúng, nghĩ .
***
Khi Hoắc Giác quán rượu, qua thấy tiểu nương tử nhà cầm đũa gỗ, chốc chốc bên , chốc chốc bên , trông mơ màng.
Không nhịn khẽ, tới gọi: “A Lê.”
Đôi mắt nai của Khương Lê lập tức sáng lên, vội đặt đũa xuống, nhấc váy lên đón: “Việc đều xong ư? Đói ? Ta bảo tiểu nhị lấy thêm bát đũa cho .”
Hoắc Giác lắc đầu : “Ta ăn , nãy Lỗ phu nhân giữ ăn cơm.”
Hôm nay từ sáng sớm đến phủ Đô Ngự sử Lỗ Thân, giờ mới về.
Từ Trung thu, Hoắc Giác bận rộn lúc nào rảnh, thường là sáng sớm cửa, trực thì là việc, ngày nghỉ cũng thường ở nhà.
Khương Lê hỏi gì, hiếm khi thấy hôm nay nghỉ mà về sớm thế , vội kéo sân trong, pha mật ong tự cho .
Hoắc Giác ấm táo đen, kỷ tử, hoa quế, còn khuấy một thìa to mật ong, thực quen uống lắm. là A Lê thì cũng nhận lấy, uống một cạn sạch.
“Ngon ? A Oánh và Minh Huệ đều ngon.” Khương Lê với đôi mắt sáng long lanh.
Làm mà Hoắc Giác ngon , thuận miệng một câu “Ngon”, vẻ mặt hết sức chân thành.
Khương Lê toe toét, bỗng nhớ điều gì đó, : “Hôm nay Tú nương tử đến quán việc, một nương tử tên Tiểu Nguyệt đến với và . Hoắc Giác, xem—”
Tiểu nương tử đến đây, dừng , đôi mắt trong veo một cái: “Tú nương tử xảy chuyện gì chứ?”
Hoắc Giác ngạc nhiên, đưa tay véo má nàng đang lo lắng, : “Không , Tú nương tử .”
Nghe Khương Lê mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay vị tiểu nương tử tên Tiểu Nguyệt họ với vẻ mặt dường như gì đó, khiến Khương Lê lo lắng yên. lúc Minh Huệ và Tiết Oánh đều ở đó, nên nàng cũng tiện hỏi nhiều.
Hoắc Giác đặt chén xuống, khỏi nhớ đến lời Lỗ đại nhân với ở Lỗ gia.
“Sáng nay Chu đại nhân đến phố Hòa Cổ, ngài và thê tử của Tề Xương Lâm cũng coi như là quen cũ. Hẳn là ngài sẽ thích hợp hơn bất kỳ ai trong chúng .”
Hiện giờ đoàn của Định Viễn Hầu Định Quốc Công giữ ở Túc Châu, còn Tần Vưu và Lăng Nhược Phàm đang Chử thế thúc và Thẩm Thính theo dõi, tất cả tin tức từ Thanh Châu và Túc Châu mà Lăng Duệ nhận trong nửa tháng qua đều là giả.
Thậm chí cả tin tức từ trong cung do Dư Vạn Chuyết chuyển cũng là nửa thật nửa giả, Lăng Duệ Vương Loan cho Hoàng Đế uống thuốc, nhưng bây giờ Vương Loan tính toán riêng, tất nhiên theo lệnh của Lăng Duệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-203.html.]
Lăng Duệ bao vây bởi những tin tức giả , tự cho rằng nắm chắc phần thắng, mấy ngày nay chầu còn mang theo gió(*), ánh mắt Chu Dục Thành và Lỗ Thân, Bách Chúc còn mang theo ý sâu xa.
(*)Ý chỉ nhanh, bước chân nhẹ, kiểu thuộc về tầng lớp .
Hoàn rằng vẻ bình yên tĩnh lặng của Thịnh Kinh đang cuộn trào những gợn sóng như thế nào.
Bảy năm , Lăng Duệ ý đồ lường , cùng với Đại lý tự Khanh Ngụy Truy, Binh bộ Thị lang Hồ Đề, Hình bộ Thị lang Tề Xương Lâm móc nối với Bắc Địch, Nam Thiệu, giăng một cái bẫy lớn cho phủ Tiên Thái tử và Hoắc gia, Vệ gia cho đến phủ Định Quốc Công Tiết gia.
Bây giờ, họ cũng giăng một cái lưới cho ông , đồng thời còn báo thù Nam Thiệu và Bắc Địch gieo rắc tai vạ cho Đại Chu, đ.â.m lưng ám hại.
“Lăng Duệ bán nước, bảy năm vu cáo Tiên Thái tử cùng Nam Thiệu, Bắc Địch, Vệ Thái phó và Hoắc tướng quân mưu phản. Ta vốn kéo vụ án , nhưng nếu thê tử của Tề Xương Lâm hiện đang ở quán rượu của thê tử , nhiều việc lẽ còn cần , mới đành để tham gia .”
“Cậu yên tâm, là của Đô sát viện, cho dù việc thành , đều sẽ bảo vệ .”
“Hiện giờ một việc hỏi . Tuy ở Thanh Châu Giám sát Ngự sử của Đô sát viện, nhưng bất kể là , Tông đại nhân, Chu đại nhân đều cho rằng nên phái thêm một đến. Hai vị đại nhân hẹn mà cùng đề cử , họ bảo hỏi , đích đến Thanh Châu một chuyến ?”
Lỗ Thân Hoắc Giác với ánh mắt ôn hòa.
Tông Già và Chu Dục Thành cùng đề cử Hoắc Giác đến Thanh Châu, ông thấy ngạc nhiên.
Đứa trẻ tuổi còn trẻ liên tiếp đỗ Lục nguyên, Kinh đầy một năm lập kỳ công, những việc Đô sát viện giao cho, cho dù hóc búa , đều xử lý .
Có tài hoa, năng lực, nổi danh khắp phủ Thuận Thiên vì cứu dân Lâm An, hai vị đại nhân cho rằng thể đảm nhận là chuyện đương nhiên.
Ngay cả Lỗ Thân cũng thấy, chuyến Thanh Châu , quả thực là phù hợp.
“Giám sát Ngự sử ở bên ngoài, việc lớn thể tâu lên, việc nhỏ thể quyết định ngay. Nếu tình huống nguy cấp, ngay cả việc lớn cũng thể quyết định ngay. Cậu yên tâm Thanh Châu, việc bổn quan và Bách đại nhân gánh vác cho . Đợi đến khi việc ở Thanh Châu và Túc Châu xong xuôi, dù thể một lưới bắt hết phe Lăng Duệ, ít nhất những kẻ chủ mưu cũng thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Đến lúc đó, triều đình sẽ ít cách chức. lúc cần tài, nếu lập công ở Thanh Châu, chắc chắn sẽ Hoàng thượng trọng dụng.”
Hoắc Giác nhạy bén sắc sảo, chỉ trong một thở hiểu Lỗ Thân đang mở đường cho . Hắn Lỗ Thân râu tóc bạc trắng, khó rõ cảm xúc đang trôi nổi trong lòng là gì.
Lỗ Thân là cương trực, trung quân ái quốc, đối với Đại Chu quả thực tận tụy hết lòng, ngay cả đối với trẻ của Đô sát viện cũng thể là tâm huyết.
Không ngại vì triều đình vì Thành Thái Đế mà bồi dưỡng thêm vài trụ cột.
Ba vị đại thần trong triều hiện đang một lòng lật đổ phe Lăng Duệ, Tông Già trung thành với gia tộc, Chu Dục Thành trung thành với bách tính, còn Lỗ Thân, từ đầu đến cuối đều trung thành với quyền vua, trung thành với Hoàng Đế.
Lúc ba sẵn lòng liên thủ, chẳng qua là vì phe Lăng Duệ dựa công trạng phò vua, chuyên quyền triều chính, bóc lột bách tính, sớm trở thành mục tiêu công kích của .
Tuy nhiên khi Lăng Duệ ngã xuống, để họ đồng tâm hiệp lực kéo Thành Thái Đế xuống ngai vàng là điều thể.
Không gì khác, chỉ riêng vị Lỗ đại nhân mắt , e rằng sẽ là đầu tiên mặt Thành Thái Đế để hộ chủ.
Đây cũng là lý do tại , việc là con cháu họ Vệ, Tông Già thể , Chu Dục Thành thể , nhưng Lỗ Thân thì thể.
Ít nhất là hiện tại thể.
Hoắc Giác nuốt khan, khẽ , từ tốn với Lỗ Thân: “Đa tạ đại nhân tin tưởng, Thanh Châu, hạ quan sẽ .”
***
Khương Lê và Hoắc Giác ở sân trong gần nửa canh giờ, khi trở về đại sảnh quán rượu, mấy Tông Khuê đang chuyện gì mà đến rung vai, ngay cả A Lệnh ngốc nghếch cũng thoải mái.
“Chuyện gì mà vui thế?” Khương Lê nhịn hỏi.
Minh Huệ Quận chúa liếc nàng và Hoắc Giác, : “Ôi dào, cô chạy , thì là Hoắc đại nhân tới, chẳng trách!”
Mặt Khương Lê lập tức đỏ bừng, : “Lần cô còn đến quán rượu nữa ?”
Gần đây Minh Huệ Quận chúa và Khương Lê gặp ít, nàng dễ ngại nên cũng trêu nữa, chỉ tươi nâng chén rượu lên : “Đương nhiên là đến , A Lê ngoan, sai , tự phạt một chén.”
Nói xong bèn uống cạn chén rượu.
Tông Khuê thấy cũng ăn uống xong xuôi , quấy rầy mấy vị tiểu nương tử chuyện, vỗ vai Khương Lệnh : “Đi thôi, bài vở hôm nay còn xong, tranh thủ lúc trời tối, mau . Này, Trạng nguyên lang, cùng ?”
Hoắc Giác nhớ đến công văn đặc biệt mang về từ Đô sát viện, gật đầu, theo hai Tông Khuê phòng bên. Vừa cửa đưa công văn trong tay cho Tông Khuê, : “Ngày mai lên đường Thanh Châu, vụ án đành phiền Tông đại nhân .”
Tông Khuê vội lật xem hồ sơ, xem xong nhướn mày thật cao, : “Tào Phỉ mà một hôn thê hứa hôn từ trong bụng ? Vì vị hôn thê kiện Tào Phỉ và phu nhân của ?”
Tông Khuê xem “chậc chậc” mấy tiếng, xem hết bộ công văn với tốc độ mười dòng một lúc, đó dùng sức vỗ vỗ công văn : “Ta Tào Phỉ là kẻ ngụy quân tử mà, để cưới biểu của , vu khống hôn thê tư tình với khác, suýt nữa ép c.h.ế.t vị Trần cô nương đó. Hừ, đây là đầu thấy nam nhân tự nguyện cắm sừng cho đấy. Được , Trạng nguyên lang, vụ án nhận.
Huynh yên tâm, nhất định sẽ trời hành đạo!”
Con Tông Khuê thế nào, Hoắc Giác tất nhiên hiểu rõ. Xuất từ thế gia vọng tộc, kiêu ngạo như chim công, nhưng trong luôn mang nhiệt huyết của thiếu niên. Gặp chuyện bất bình, cũng sẽ nỗ lực đòi công đạo cho khác.