TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 204

Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:48:46
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điểm giống với Tông Úc.

Hoắc Giác gật đầu mỉm , chắp tay tạ ơn.

Trần thị – hôn thê của Tào Phỉ, thật là do sai đưa đến Thịnh Kinh, mà thị nữ Tào Phỉ đầu độc nhưng c.h.ế.t tên Tùy Vụ cũng là cho tìm về.

Thực Hoắc Giác bao giờ coi Tào Phỉ gì, tất nhiên cũng để ý nhiều đến Tiết Chân. ngày yến tiệc trong cung, Từ Thư Dao và Tiết Chân gài bẫy A Lê, thì chạm đến vảy ngược của .

Trước đây nể mặt Tiết Sơn trưởng mà tha cho nàng một mạng, nhưng bây giờ nàng tính kế A Lê, dùng A Lê để lấy lòng Từ Thư Dao, thì cần nương tay nữa.

Còn về Từ Thư Dao đưa đến trang viên, sắp thành với Chu Duệ, lúc cần gấp, đợi đến khi vụ Định Viễn Hầu cấu kết với Bắc Địch giải quyết xong, Chu gia và phủ Trấn Bình Hầu ai cũng thoát .

***

Minh Huệ Quận chúa và Tiết Oánh ở quán rượu đến chiều mới về, hai xe ngựa của phủ Thành Vương chạm bàn long.

Minh Huệ Quận chúa đưa Tiết Oánh về đến phủ Định Quốc Công ở đại phố Chu Tước an , mới về phủ Thành Vương.

Phủ Thành Vương ở đại phố Hà Duyên, cách cửa Sùng Văn của Hoàng cung về phía Đông nửa canh giờ đường, xa Hoàng cung.

Minh Huệ Quận chúa cửa thùy hoa của Vương phủ thấy phụ vương yêu hội họa của nàng đang cầm cây bút vẽ nhỏ mảnh, vẽ một con chim thái bình đậu cây.

Minh Huệ Quận chúa định bước lên hành lễ, thấy Thành Vương vẫy tay với nàng , hiệu lên tiếng, cẩn thận thêm chiếc lông đuôi cuối cùng lên giấy vẽ, xong xuôi mới thong thả : “Uống rượu về ?”

Minh Huệ Quận chúa tươi : “Con chỉ gặp A Lê và A Oánh thôi, uống rượu?”

Thành Vương liếc nàng , : “Ngửi mùi rượu nồng nặc con, ai chẳng con uống rượu?”

Minh Huệ Quận chúa lười tranh cãi với phụ vương, tươi tiến lên xem tranh, : “Phụ vương vẽ chim gì ? Để con ngắm một chút nào.”

Thành Vương nghiêng , để lộ bức tranh bàn, tỏ vẻ hài lòng : “Hôm nay con chim thái bình tỷ lệ đầu thể hảo, lông đuôi cánh cũng rực rỡ, hợp tác, yên cành để vẽ, quả thật linh tính.”

Minh Huệ Quận chúa tiến lên , trông thấy giấy vẽ một con chim thái bình thong dong đậu cành cây, đôi mắt lanh lợi, sống động như thật.

Nàng thành thật khen ngợi: “Quả thực tràn đầy linh khí.”

Hai cha con đều là yêu hội họa, Minh Huệ Quận chúa định cầm bức tranh lên ngắm kỹ, bên cạnh đột nhiên một cây bút vẽ gõ gõ tay nàng , : “Mực còn khô, vội cái gì? Chớ hỏng bức tranh.”

Minh Huệ Quận chúa đành ngượng ngùng rút tay về, đợi đến khi mực khô, mới cẩn thận cầm bức tranh lên, tỉ mỉ ngắm nghía.

Thành Vương sự ngưỡng mộ giấu giếm của nữ nhi nhà , đặt bút xuống, lấy khăn ướt lau tay, : “Ta với mẫu phi của con , cuối tháng , chúng sẽ rời Thịnh Kinh, đến biệt cung ở Tây Sơn.”

Minh Huệ Quận chúa thì nhướn mày, đầu Thành Vương, : “ chúng mới về Thịnh Kinh nửa năm, chuyến về Kinh ít nhất ở một năm nửa năm ? Sao vội vã ? Huống chi năm ngoái vẽ cảnh tuyết Tây Sơn ?”

Tây Sơn ở ngoài phủ Thuận Thiên, về một chuyến mất nửa tháng.

Đôi mắt đen nhánh của Thành Vương liếc Hoàng cung phía Tây một cái để dấu vết, : “Mẫu phi con Tây Sơn tắm suối nước nóng, gần đây chỉ suối nước nóng ở đó là dễ chịu nhất. Yên tâm, ở lâu , đợi đến khi sang xuân năm sẽ về.”

Chuyện Thành Vương và Thành Vương phi quyết định, Minh Huệ Quận chúa vốn thể đổi , đành : “Vậy con hỏi A Oánh xem cùng con , còn nữa, tiểu cô cô––”

“Không cần hỏi tiểu cô cô con.” Thành Vương đặt khăn ướt xuống, thở dài một tiếng, : “Ta sai hỏi , Kim ma ma Huệ Dương chỉ Thịnh Kinh, sẽ Tây Sơn với chúng .”

Minh Huệ Quận chúa tại vẫn cứ cảm thấy tiếng thở dài của phụ vương chút ý tứ sâu xa, cũng chút cảm thương.

Trước đây khi họ rời Kinh thành du ngoạn, cũng từng mời tiểu cô cô cùng . nào tiểu cô cô cũng từ chối, thà ngày qua ngày ở phủ Công chúa.

Lúc đó phụ vương cũng sẽ thở dài một tiếng, nhưng giống như , mang theo chút ý cảm thương.

Minh Huệ Quận chúa hé môi, nhưng lời đến miệng hỏi .

Nàng , những chuyện nàng thể hỏi cũng nên hỏi, do dự một lúc cuối cùng vẫn khép miệng .

Còn về phía quán rượu, khi mấy Minh Huệ Quận chúa , Khương Lê bèn kéo Hoắc Giác về phố lớn Vĩnh Phúc.

Hiếm khi ngày nghỉ bận, tất nhiên ở bên nàng nhiều hơn.

Nào ngờ hai về đến Hoắc phủ, còn đến cửa nguyệt, Hà Chu và Hà Ninh cùng tiến lên, việc cần bẩm báo.

Hoắc Giác vẻ mặt thất vọng của tiểu nương tử, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, mỉm : “Nàng về phòng , một lát nữa sẽ đến.”

Khương Lê dù thất vọng nhưng cũng quấy rầy Hoắc Giác bàn chuyện chính sự, gật đầu tự về phòng.

Nàng , Hà Chu lập tức mở miệng : “Bẩm chủ tử, sáng sớm nay Thứ phụ đại nhân đến đại phố Hòa Cổ tìm Tú nương tử, hai chuyện một hồi lâu. Ngoài , Tiết Thế tử nhờ thuộc hạ chuyển lời với chủ tử, Thịnh Kinh ngài trông coi, sẽ loạn , chủ tử cứ yên tâm Thanh Châu là . Còn Ám Nhị đại nhân đang ở Thanh Châu, các ám vệ của phủ Định Quốc Công ở Thanh Châu đều thể theo sự sai khiến của chủ tử.”

Chuyến Thanh Châu , thực sự ngoài ý .

Hoắc Giác vốn tưởng với lai lịch của , Lỗ Thân sẽ phái . Nào ngờ khi Chu Dục Thành và Tông Già tốn công sức thuyết phục, thể thuyết phục Lỗ Thân.

Đối với , quả thực là niềm vui ngoài ý .

Hoắc Giác xong lời Hà Chu, khẽ gật đầu, chuyển ánh mắt sang Hà Ninh, hiệu Hà Ninh gì thì nhanh.

Hà Ninh tinh thần căng thẳng, vội vàng tiến lên : “Cát lão từ Tây Vực về, hiện trở về trại Bạch Thuỷ. Cát lão may mắn phụ sứ mệnh, mang về thứ… thuốc mà chủ tử .”

Ánh mắt Hoắc Giác chợt trầm xuống, : “Ngươi chạy đến trại Bạch Thuỷ một chuyến, lấy thuốc về, canh chừng cẩn thận.”

Hà Ninh vội vàng một tiếng lui xuống.

***

Phố Hoà Cổ.

Mặt trời lặn về Tây, ánh sáng âm u khiến những đám mây ở chân trời bừng lên một màu đỏ rực rỡ.

Tiểu Nguyệt ngưỡng cửa, cây táo trụi lá trong sân, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

Sáng nay khi gặp vị đại nhân , phu nhân tự giam trong phòng bên lâu, ngay cả bữa trưa cũng ăn.

Nói đến, khi phu nhân trở về Thịnh Kinh rõ ràng là mang đầy tâm sự nặng nề, nhưng từ khi đến “Trạng Nguyên lâu”, bà dần dần trở nên vui vẻ, từ từ trở thành vị phu nhân Thị lang phóng khoáng trong ký ức của Tiểu Nguyệt.

Hôm nay khi phu nhân ngoài còn với nàng , Dương chưởng quỹ thuê hai cửa tiệm bên cạnh Trạng Nguyên lâu, chuẩn mở rộng Trạng Nguyên lâu, đến lúc đó, sẽ để bà nhị chưởng quỹ.

Khi phu nhân đến lúc hào hứng, nụ nơi khóe môi còn rạng rỡ hơn cả mặt trời bên ngoài, nhưng khi thoáng thấy cỗ xe ngựa ngoài cửa, nụ như cơn mưa rào tháng sáu, tan biến trong chớp mắt.

Tiểu Nguyệt nhận cỗ xe ngựa đó, nhưng nhận trong xe.

Trước đây đó từng đến phủ Thị lang, là đồng khoa với đại nhân.

Phu nhân thích đại nhân uống rượu, nhưng mỗi khi vị đại nhân đó đến, bà cho phép đại nhân uống chút rượu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-204.html.]

Phu nhân còn từng với Tiểu Nguyệt, rượu gặp bạn tri kỷ, ngàn chén vẫn thấy ít, đại nhân của các ngươi hiếm chuyện hợp, hôm nay thêm vài món nhắm rượu cho họ.

Chỉ là khi đại nhân Hình Bộ, vị đại nhân đó bao giờ ghé thăm nữa.

Phu nhân cũng nhắc đến vị đại nhân đó nữa.

Tiểu Nguyệt rằng, khi hòa ly, Dư Tú Nương từng gặp Chu Dục Thành một .

Trước đây Dư Tú Nương tên là Ngu Tú Vân, việc đổi tên từ Ngu Tú Vân thành Dư Tú Nương, chính là do Chu Thứ phụ đang việc ở Hộ Bộ trực tiếp sửa hộ tịch cho bà .

Nói đến, khi Dư Tú Nương gả nghĩ đến việc đổi họ, nhưng hành vi như , dù là nay, đều coi là đại nghịch bất đạo.

Danh tiếng của bà ở hẻm Ngân Nguyệt vốn , hung hăng bất hiếu, nếu từ bỏ họ của phụ , e rằng nước bọt của khác thể nhấn c.h.ế.t bà .

Dư Tú Nương sợ khác mắng chửi , nhưng sợ tiếng bất hiếu của sẽ ảnh hưởng đến con đường quan của Tề Xương Lâm, vì , tuy trong lòng ghét cái họ cha, nhưng vẫn nhẫn nhịn đổi.

Mãi đến khi hòa ly, lúc tách hộ riêng mới đổi tên .

Lúc đó Chu Dục Thành hỏi bà : “Tẩu phu nhân đổi hộ tịch, vì Tề ?”

Dư Tú Nương tính tình quá rắn rỏi kiên cường, khi hòa ly đổi tên đổi họ, phân định rõ ràng với quá khứ, cũng ngoài dự đoán của Chu Dục Thành.

Dư Tú Nương lắc đầu, với Chu Dục Thành: “Ta chỉ là nhặt những thứ từng bỏ xuống đây.”

Hôm nay Chu Dục Thành trong xe ngựa hỏi bà : “Có Tú nương tử trở về để nhặt những thứ bỏ xuống đây ?”

Giống như chín năm khi rời khỏi Thịnh Kinh, Dư Tú Nương vẫn lắc đầu, : “Ta đến để trả những thứ nhặt đây.”

Mấy tháng , từ khi bà phát hiện hai bức thư đó ở Trung Châu, bà lờ mờ đoán việc Tề Xương Lâm hòa ly với năm đó, lẽ là bất đắc dĩ.

Và những tìm bà ở Trung Châu, hoặc là vì hai bức thư đó, hoặc là vì bà .

trở về Thịnh Kinh, một mặt là để bảo vệ Hoằng nhi, mặt khác, là để trả những thứ mà chín năm Tề Xương Lâm đáng lẽ trả cho thế gian .

Ngày rời khỏi phủ Thị lang, bà với Tề Xương Lâm, đời gặp .

Trong lòng bà vẫn còn một chút bướng bỉnh, đợi Tề Xương Lâm tự đến tìm . ngờ, đến tìm bà là Chu Dục Thành.

Dư Tú Nương xong câu đó, xuống xe ngựa, về phòng lấy túi da dê, đưa ba bức thư cho Chu Dục Thành.

“Ba bức thư, ngân phiếu thì , nhưng hai bức thư bằng chữ phiên, hiểu, Chu đại nhân đến, thì giúp xem thử, chín năm , tên Tề Xương Lâm đáng c.h.ế.t chuyện trái với lương tâm .”

Chu Dục Thành từ từ mở hai bức thư , suốt hai tuần , lâu mới trầm giọng : “Đây là thư thông đồng với địch của Khang Vương và Thủ phụ Lăng Duệ chín năm , một bức từ Thái tử Bắc Địch, một bức từ Hoàng Đế Nam Thiệu. Trong thư họ hứa sẽ dốc hết sức giúp Khang Vương thuận lợi lên ngôi, nhưng điều kiện ngoài bạc hàng năm, còn cần hai cái đầu . Một là Hoắc tướng quân Hoắc Diễm, hai là Định Quốc Công Tiết Tấn.”

Mặt mày Dư Tú Nương tái nhợt, siết c.h.ặ.t t.a.y chằm chằm Chu Dục Thành, : “Vậy nên bảy năm , Tề Xương Lâm…”

Chu Dục Thành im lặng .

Dư Tú Nương cắn môi, dù trong lòng đoán , nhưng khi sự thật đẫm m.á.u xé toạc mặt, cả vẫn khỏi lạnh buốt.

Năm xưa Ngu Đại nương tử ở hẻm Ngân Nguyệt luôn thủ sẵn dao, khác chửi rủa thế nào cũng đỏ mắt.

Lúc viền mắt kìm đỏ lên, giọng run rẩy hỏi: “Chu đại nhân thể cho ít thời gian , để tên đáng c.h.ế.t tự đem hai bức thư đến phủ ngài.”

Chu Dục Thành lặng lẽ Dư Tú Nương, hành động của bà , ắt hẳn là để bảo một mạng cho Tề Xương Lâm.

Bên ngoài cửa sổ mặt trời mọc phía Đông, những tiểu thương phố Hoà Cổ lượt kéo cửa mở hàng.

Tiếng hô hoán, tiếng từ xa vọng .

Trong tiếng ồn ào nhộn nhịp nơi phố phường , Chu Dục Thành gấp những lá thư , cho phong bì, cùng với túi da dê trả cho Dư Tú Nương.

“Xin Tú nương tử với Hoài Doãn một tiếng, bổn quan ở phủ chờ đợi đại giá của .”

***

Gió thu xào xạc.

Rõ ràng ban ngày ở Thịnh Kinh, khí hậu vẫn còn ấm áp. đến đêm, , ngọn gió còn mang chút ấm áp ban ngày vô thức mang thêm chút xơ xác tiêu điều.

Tiểu Nguyệt những chiếc lá vàng gió thổi rơi trong sân, chợt một tiếng cửa mở “kẽo kẹt”, đầu thấy Dư Tú Nương mang sắc mặt bình tĩnh bước từ phòng bên, với nàng : “Đi thôi, theo mượn xe ngựa, chúng ngoài một chuyến.”

Dư Tú Nương mới lên xe ngựa về phía phủ Thượng Thư, Hà Chu nhận tin từ ám vệ đưa đến.

Hắn ánh đèn vàng vọt trong chính viện lúc , cuối cùng vẫn tiến lên bẩm báo.

Ngày mai chủ tử sẽ Thanh Châu, lúc e là rảnh.

, chủ tử Tú nương tử và Tề Thượng thư sớm muộn gì cũng sẽ gặp từ , cũng cần đặc biệt báo cáo.

Lúc trong phòng, Khương Lê đang lải nhải với Hoắc Giác về việc mở rộng quán rượu.

Giọng nàng khá mềm mại, nhưng khi chuyện mang theo chút hồ hởi, dường như chuyện gì đến miệng nàng cũng trở thành chuyện nhất đời .

Hoắc Giác lặng lẽ lắng , đôi mắt sâu thẳm như biển phản chiếu khuôn mặt trắng nõn của tiểu nương tử, khi nàng đến lúc hứng thú còn quên bóp nhẹ ngón tay thon của nàng.

Đợi đến khi Khương Lê cuối cùng cũng xong, nàng, dịu dàng : “A Lê, nhận nhiệm vụ của Đô sát viện, ngày mai Thanh Châu.”

Khương Lê sửng sốt. Thanh Châu?

Đi Thanh Châu xa hơn nhiều so với việc đây đến thành Lâm An và chùa Đại Tướng Quốc.

Nơi đó ở phía Đông Nam Đại Chu, nghĩ một chút là , chắc chắn chuyến của Hoắc Giác ba năm ngày là thể về .

Khương Lê vội che giấu sự nỡ trong lòng, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh : “Chàng, bao lâu?”

“Đi đường thủy chuyển sang đường bộ, về hai tháng.”

Khương Lê , cái giọng điệu bình tĩnh đó liền chút giữ nữa.

“Vậy cũng lâu đấy.” Tiểu nương tử mím môi, cố gắng ép một nụ : “ là công vụ triều đình, tất nhiên cho thật . Bây giờ sẽ thu xếp hành lý cho , thời gian gấp rút, e là kịp chuẩn nhiều lương khô .”

Khương Lê xong bèn vội vàng dậy, định gọi Đào Chu. nàng mới lên, khoảnh khắc tiếp theo Hoắc Giác ôm trọn lòng.

Lang quân tuấn tú cao lớn cúi , cọ cọ hõm cổ thơm ngát của tiểu nương tử, dịu dàng với nàng:

“A Lê, nàng Thanh Châu cùng ?” “Thanh Châu, là nơi sinh .”

Loading...