TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:52:11
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó, ông gặp A Tú, đến Thịnh Kinh, những thế gia dòng dõi quý tộc, những phu nhân danh giá trong những bữa tiệc khách khứa đông đúc, nhạo ông cưới một nữ nhân thương hộ tầm thường.
Nói ông và A Tú giống như hoa tươi cắm bãi phân trâu, phí hoài công danh ông học hành khổ sở thi .
Trong lòng ông tức giận vô cùng, nhưng ông bất lực, thậm chí can đảm ngoài tranh cãi với đồng liêu.
Vì thế ông đổi ý, chỉ leo lên, leo đến vị trí đủ cao, để đời dám coi thường A Tú.
Nguyên Hậu của Đại Chu cũng xuất từ thương hộ.
Khi xưa Chu Nguyên Đế lên ngôi, Chu Nguyên Hậu cũng từng nhạo khinh thường. Sau đó, những tiểu thư quyền quý từng lén nhạo bà từng một từ từ quỳ mặt bà , cung kính dập đầu hành lễ.
Quyền thế thể giúp ngươi bảo vệ bảo vệ.
một khi quyền thế, ngươi sẽ trở thành con cá cho xẻ thịt.
Tề Xương Lâm nửa chừng thì tiếp nữa, Chu Dục Thành cũng hỏi.
Sau một hồi im lặng, Tề Xương Lâm thở dài một tiếng, : “Ta các động đến Lăng Duệ, cũng lúc dám tin . Bảy năm , để gây rối ở Túc Châu và Thanh Châu, Lăng Duệ từng lén lút gửi mấy đợt bạc đến Bắc Địch và Nam Thiệu, phụ trách là Hồ Đề. Khi đó sổ sách––”
“Sổ sách , quyển ?” Chu Dục Thành ngắt lời Tề Xương Lâm, lấy một quyển sổ cũ kỹ từ trong ngực, đặt mặt ông .
Tề Xương Lâm thấy quyển sổ, con ngươi lập tức co rút dữ dội, nhanh chóng cầm lấy sổ sách, sắc mặt nghiêm trọng lật xem.
Một lúc , ông ngước mắt lên, chăm chú Chu Dục Thành.
Quyển sổ giống với quyển sổ ông giấu đáy giường, chỉ nét chữ giống , mà mỗi khoản trong đó cũng sai một ly.
hai quyển sổ đó ông giấu kỹ, hơn nữa còn dấu, chỉ cần động , ông sẽ .
Vấn đề là, hai quyển sổ đó vẫn còn yên đáy giường, ngoài ông , ai động đến.
Vậy quyển sổ gần như thật mặt từ mà ?
Tề Xương Lâm nheo mắt , đầy ẩn ý sâu xa, : “Do Phủ, tò mò, ngoài Lỗ Thân, Bách Chúc, Tông Già, Tiết Tấn , lưng còn ai?”
***
Mồng sáu tháng mười, Thanh Châu.
Thanh Châu cách Thịnh Kinh gần, đường thủy thêm đường bộ, phi ngựa gấp rút, mười ngày là đến.
Hoắc Giác lo cho Khương Lê, nên vội vã lên đường quá mức, đến tháng mười mới tới Thanh Châu.
Thanh Châu giáp ranh với Nam Thiệu, bao năm nay, những xung đột lớn nhỏ từng dứt. Trước Vệ gia và quân đội Hoắc gia, cuộc sống còn tạm yên bình, dân chúng cũng coi là an cư lạc nghiệp.
Trong lãnh thổ Đại Chu, những thành trì giáp ranh với nước thù địch phần lớn phong tục mạnh mẽ hung hãn.
Thanh Châu thì khác, vì tộc họ Vệ truyền thừa thi thư xuất từ Thanh Châu, và đời đời đều bám rễ mảnh đất .
Phong tục nơi đây hề hung hãn, cũng thấy những sách đang cầm sách, ngay cả những dân thường từng đến trường học cũng thể vài câu văn vẻ “Chi hồ giả dã”.
Vệ gia mở nhiều trường học cho , dù là dân nghèo con nhà quyền quý, chỉ cần đến trường học đều chào đón.
Con cháu tộc họ Vệ đủ mười hai tuổi đến học đường giảng, phần lớn sách ở Thanh Châu đều xuất từ học đường của Vệ gia. Mỗi năm đỗ Tú tài, Cử nhân kể xiết.
Không ai ngờ rằng, Thanh Châu từng là nơi đời đời đèn sách thành phong trào, chỉ trong một đêm đổi .
Vệ gia còn, quân đội Hoắc gia tan rã, tín ngưỡng trong lòng vô dân Thanh Châu cũng sụp đổ.
Hoắc Giác hai chữ “Thanh Châu” khắc thật mạnh mẽ sắc nét cổng thành, đôi mắt vốn bình thản hiếm khi nổi lên gợn sóng.
Thanh Châu, Thanh Châu.
Kiếp từng trở về đây.
Không vì “cận hương tình khiếp”, mà là vì trở về với phận Hoắc Đốc công ngàn chỉ trích, vạn thóa mạ.
Dù , từ khi cung, Vệ Cẩn Nhị công tử của Vệ gia chết, dù trở về cũng chỉ là một cô hồn dã quỷ thể nhận tổ quy tông.
Cát bụi theo gió bay lên, bầu trời xám xịt, cả tòa thành như bao phủ trong một làn khói mù.
Khương Lê Hoắc Giác im lặng, hiểu nhớ đến ngày đầu tiên Thịnh Kinh, Hoắc Giác cũng giống như bây giờ, lặng lẽ tấm biển đề “Hoắc phủ”, mặt rõ ràng một gợn sóng nhưng khiến nàng mà đau lòng.
Cũng giống như ngày đó, Khương Lê nhẹ nhàng nắm tay , : “Hoắc Giác, cuối cùng chúng cũng đến Thanh Châu .”
Cảm nhận bàn tay ấm áp mềm mại như bông, Hoắc Giác giật , khóe miệng cong lên, yết hầu lên xuống khẽ “Ừm” một tiếng.
Phải, trở về Thanh Châu.
Mọi xuất trình giấy tờ thông quan, thuận lợi thành, lúc trời tối.
Ánh chiều tà le lói, Khương Lê phố phường trở nên vắng lặng khi trời tối, đôi mày liễu dài thanh tú nhíu .
Nghe Thanh Châu là thành trì biên cương quan trọng của Đại Chu, Khương Lê sớm nơi chắc chắn sẽ là một thành trì đầy nghiêm trang mang chút cảm giác hoang tàn nặng nề.
ngờ yên tĩnh đến thế .
Sự yên tĩnh giống như sự tĩnh lặng cơn mưa bão, hiểu khiến cảm thấy bất an trong lòng.
Khương Lê sang Hoắc Giác, : “Thanh Châu đây cũng… yên tĩnh như ?”
“Không.” Hoắc Giác qua tấm rèm vải hé mở ngoài cửa sổ, bình tĩnh : “Thanh Châu đây giống như thành Đồng An, nơi cũng náo nhiệt. Người ở đây thích sách, đến đêm, dù là quán rượu quán , đều thích tổ chức ‘đấu văn hội’ ‘đấu thơ hội’. Dưới ảnh hưởng đó, ngay cả trẻ ba tuổi cũng thể một hai từ tao nhã.”
Hoắc Giác dịu giọng , khóe môi kìm cong lên:
“ nơi đây dù cũng là nơi đóng quân trọng yếu, Thanh Châu tuy thích sách nhưng cổ hủ, tính tình cũng thẳng thắn. Khi đấu văn thơ thì vẫn văn vẻ, nhưng khi cãi thì càng khó càng , thể chửi chửi tổ tông mười tám đời của đối phương nhiều .”
Khương Lê thấy thú vị, trong mắt kìm dâng lên ý , : “Vậy lúc nhỏ nghịch ngợm ? A tỷ lúc nhỏ mãi bớt lo , mắng ?”
Hoắc Giác vẻ trêu chọc trong mắt tiểu cô nương, nhéo nhéo đầu ngón tay nàng, : “Tuy lúc nhỏ ngoan như Đại ca và a tỷ, nhưng cũng tính là nghịch ngợm, ngoài việc thỉnh thoảng ông nội phạt chép sách, thì cũng từng ai mắng.”
Vệ gia là một tấm bia đá trong lòng dân Thanh Châu, bình thường chỉ cần ngoài một hai câu đôi câu ba lời đàm tiếu về Vệ gia, đừng đến những nam nhân vạm vỡ, ngay cả những cụ già gốc cây hóng mát cũng sẽ trừng mắt giận dữ, cầm quạt hương bồ chỉ những ngoài đó mà mắng.
Là tiểu công tử Vệ gia, mỗi ngoài, dân Thanh Châu đều bận rộn chào hỏi , thể mắng ?
Khương Lê xong, mím môi , : “Trước ở phố lớn Chu Phúc, lúc nào cũng lạnh lùng, cũng chẳng ai dám mắng , còn trái lương tâm khen khiêm tốn lễ độ nữa.”
Nói xong, nàng bắt chước dáng vẻ thường với , giơ tay nhéo nhéo gương mặt trắng ngọc tì vết của vị lang quân trẻ tuổi, : “Nói cho cùng, là vì gương mặt của quá lòng . Chàng , ở phố lớn Chu Phúc bao nhiêu tiểu nương tử thích ? Đến giờ vẫn còn nhớ cảnh các tiểu nương tử vây quanh, .”
Tiểu cô nương vẻ khởi binh hỏi tội, giương nanh múa vuốt, nhưng trong lòng vẫn thương yêu phu quân của , tay nỡ dùng sức, chỉ vẻ mà thôi.
dù , vị Trạng nguyên lang vốn luôn thanh tú lạnh lùng vẫn nàng nhéo, toát chút vẻ hài hước.
Khương Lê nhịn bật khúc khích.
Hoắc Giác cụp mắt hai lúm đồng tiền bên má nàng, thản nhiên để mặc nàng nhéo.
Đến khi xe ngựa dừng ở khách điếm, Hà Chu và Hà Ninh đều phát hiện, từ khi đến Thanh Châu, chút lạnh lẽo khó nhận thấy của chủ tử nhà tan biến.
Khách điếm họ dừng chân ở phố Tiên Phủ của Thanh Châu, chưởng quỹ khách điếm là một cụ già tuổi, ông cụ quầy, chống cằm, vẻ mặt buồn ngủ.
Mọi cửa, chưởng quỹ mở hé mắt về phía cửa lớn, khi ánh mắt chạm đến Hoắc Giác thì đột nhiên dừng , nhanh vội vàng tiến lên phía , cúi : “Mấy vị khách quan ở trọ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-206.html.]
Hoắc Giác gật đầu, lộ vẻ mặt ôn hòa : “Phòng chữ Thiên phía Đông Nam, bốn gian, nếu thể thấy núi Cửu Tiên của Thanh Châu thì càng .”
(*)Phòng chữ Thiên (天字号房): phòng nhất
Viền mắt chưởng quỹ đỏ hoe, còn khom thấp hơn, luôn miệng đáp, giọng còn run rẩy: “Có ! Hôm nay quán trọ của lão khách, các vị ở cứ tùy ý!”
***
Thanh Châu một ngọn núi Cửu Tiên, Khương Lê đến đường tới đây.
Nghe đồn đây ở ngọn núi từng tiên nhân xuất hiện, trong đó một đạo quán tên là Thanh Vân quán, dân Thanh Châu yêu thích.
“Trước đây bà ngoại là quả phụ danh môn, khi thủ tiết Thanh Vân quán đạo cô. Lúc trẻ bà ngoại là một hiệp khách quan tâm chuyện gì nhưng võ công cao cường, một đến đạo quán gặp bà, còn tưởng rằng gặp tiên tử.”
Trong phòng chữ Thiên, Hoắc Giác đẩy cửa sổ , chỉ về phía dãy núi mờ ảo trong đêm tối xa xa, tiếp tục với Khương Lê: “Sau khi phận của bà ngoại, ông ngoại lập tức gia nhập quân ngũ, liều mạng lập quân công. Nghĩ rằng công danh thì mới thể cưới bà ngoại.”
Không ai rằng, vị Hoắc lão tướng quân mà thiên hạ đều ca ngợi, dụng binh như thần . Ban đầu nguyện ý tòng quân, cũng chỉ vì cưới một nữ tử mà thôi.
“Sau bà ngoại và ông ngoại thành , Phương thần y và Viên Thanh đại sư còn lén lút cho ông thuốc bí truyền, thể đảm bảo ba ngày ba đêm, trăm hiệp sờn(*).”
(*)Nguyên văn là “Kim thương bất đảo” (金枪不倒)
Giọng trầm thấp của lang quân trẻ hòa quyện với đêm tối tạo nên một chút dịu dàng, Khương Lê lặng lẽ lắng , trong lòng dần dần dâng lên nỗi chua xót.
Hoắc Giác ngừng một chút, một lúc , với nàng: “A Lê, Hoắc là họ của ngoại tổ , vốn họ Vệ.”
Vừa , Hoắc Giác liếc mắt sang, ngón tay dài chỉ về phía một phủ đèn đuốc sáng trưng ở phía Đông, : “Nơi đó, từng là nơi ở đời đời của Vệ gia .”
Khương Lê theo, thấy phủ xa chiếm diện tích rộng lớn, ánh đèn lay động trong đêm tối như những con đom đóm ẩn trong rừng sâu đêm hè, ánh sáng dày đặc nối thành biển, là ở.
Khương Lê nghẹn ngào, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Người đang sống ở đó bây giờ là ai?”
Hoắc Giác như thể cảm nhận nỗi buồn khó kìm nén của Khương Lê.
Đóng cửa sổ , ôm lấy tiểu nương tử với viền mắt chóp mũi đỏ hoe, xuống giường.
“Nếu đoán sai, đang sống ở đó bây giờ, hẳn là nhi tử của Thủ phụ Lăng Duệ, Lăng Nhược Phàm.”
Các gia tộc danh giá khi chọn địa điểm dựng tộc, đều coi trọng phong thủy.
Mà phủ họ Vệ, dựa núi tựa sông, là nơi phong thủy nhất Thanh Châu.
Chỉ là tổ trạch họ Vệ trải qua bao nhiêu đời gió mưa , sớm thiêu rụi thành tro bụi trong trận hỏa hoạn bảy năm . Phủ mới xây dựng đó hiện giờ, còn mang họ Vệ nữa.
Hoắc Giác cúi đầu tìm ánh mắt Khương Lê, trong đôi mắt đen sâu thẳm, là sự nghiêm túc từng .
“A Lê, vốn tên là Vệ Cẩn, tự Chiêu Minh, là con cháu đời thứ sáu mươi ba của họ Vệ ở Thanh Châu.”
Mắt Khương Lê ngấn lệ, nghiêm túc gật đầu.
Ngày đó khi với nàng, Thanh Châu là quê hương của , nàng đoán là ai .
Hắn họ Hoắc, a tỷ họ Vệ, xuất từ Thanh Châu.
Bảy năm , Hoắc Giác đầy thương tích xuất hiện ở phố Chu Phúc, a tỷ phủ Định Quốc Công, trở thành “Ngụy” di nương.
Nghĩ đến phong thái tuyệt thế vô song của hai , ngoài họ Vệ Thanh Châu , còn thể là ai?
Dân chúng ở phố Chu Phúc thực ít khi quan tâm đến chuyện triều đình, phần lớn chỉ lo cuộc sống mắt. vụ án mưu phản bảy năm , ngay cả một đứa trẻ con tóc để chỏm như Khương Lê cũng từng .
Năm Thừa Bình thứ hai mươi chín, Thái tử mưu phản, Hoàng Đế băng hà, biên cương báo động, Hoàng quyền đổi.
Năm đó, chỉ phủ Thái tử còn, mà cả họ Vệ nổi tiếng ở Thanh Châu và Hoắc tướng quân dụng binh như thần cũng còn nữa.
Trên đời chuyện gì thể khiến thật sự đồng cảm.
Chuyện buồn nhất trong đời Khương Lê là cha qua đời vì bệnh, nhưng Hoắc Giác mất chỉ một , mà là cả một gia tộc c.h.ế.t thảm mắt, mà thể gì.
Khương Lê chỉ nghĩ thôi thấy lòng đau như d.a.o cắt, huống chi là
Hoắc Giác lúc nhỏ đầy mười tuổi. Lúc đó hẳn là, tuyệt vọng và đau thương đến nhường nào?
Vì , suốt đường từ Thịnh Kinh đến Thanh Châu, chỉ cần Hoắc Giác , Khương Lê sẽ hỏi.
Sợ rằng nàng hỏi, sẽ khơi gợi chuyện buồn của Hoắc Giác.
Giờ đây Hoắc Giác dùng giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, kể với nàng những chuyện quá khứ , Khương Lê thực sự thể kìm nén nước mắt nữa.
Nàng nén , cố gắng dùng giọng đầy hứng khởi : “Không , Hoắc Giác, khi quan lớn, sẽ theo về Thanh Châu. Sau đó, sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua tổ trạch của Vệ gia!”
Khương Lê hiểu chuyện triều đình, tất nhiên Thủ phụ Lăng Duệ mà Hoắc Giác nhắc đến chính là kẻ khiến và a tỷ cửa nát nhà tan.
Trong lòng nàng, nhi tử của Thủ phụ sớm muộn gì cũng về Thịnh Kinh, đến lúc đó, chỉ cần nàng đủ tiền, là thể mua phủ đó.
Hoắc Giác đôi mắt gần như chìm trong nước mắt của Khương Lê, gì, chỉ cúi đầu, áp trán trán nàng, khẽ : “Được.”
Hắn khác xa với kiếp , kiếp Hoắc Giác sai đường, chọn con đường báo thù. Kiếp , thứ quan trọng hơn cần bảo vệ.
Gần như ngay khoảnh khắc trán chạm , nước mắt trong mắt Khương Lê kìm nữa, rơi xuống như những hạt châu đứt dây.
Hoắc Giác khẽ ngước mắt, dùng môi nhẹ nhàng đón lấy những giọt lệ đó, tỉ mỉ hôn đôi mắt ướt át của nàng, ôm chặt lấy nàng, vành tai chạm tóc mai nàng, hề mang theo sắc dục.
Với tính cách của , lẽ sẽ đưa Khương Lê đến Thanh Châu thời điểm như thế , dùng cách gần như tàn nhẫn, m.ổ x.ẻ quá khứ của cho nàng xem.
Rốt cuộc vẫn nỡ để A Lê đau lòng, chỉ nàng mãi là con chim khách ngày nào cũng vui vẻ.
ngày đó, khi Chu Dục Thành tìm đến Dư Tú Nương, hiểu nhớ đến những lời Tề Xương Lâm với khi c.h.ế.t ở kiếp .
Người kẻ sắp chết, lời đều thiện.
Có lẽ còn sống bao lâu, trong ngục Đại lý tự, Tề Xương Lâm với ít lời.
Về hẻm Ngân Nguyệt, về Dư Tú Nương, về tâm nguyện ban đầu của ông .
“Đốc công từng yêu ai ? Đã từng khoảnh khắc rõ ràng nỡ nhưng vẫn đẩy nàng khỏi bên cạnh ?”
“Ta thường nghĩ, nếu như ngay từ đầu, thẳng thắn với nàng, mà giấu nàng, ép nàng hòa ly với . Có lẽ giờ đây kết cục của và nàng sẽ khác.”
Cho đến bây giờ, Hoắc Giác vẫn nhớ vẻ mặt của Tề Xương Lâm khi cửa sổ nhỏ trong ngục.
Ngày hôm đó ở Thịnh Kinh bầu trời xám xịt, nổi bật vẻ tĩnh mịch cô đơn như tuyết trong ánh mắt ông .
Khi rời khỏi ngục Đại lý tự, Tề Xương Lâm dập đầu liên tục với , bóng lưng bình tĩnh : “Mong Đốc công đừng để nàng đến đến nhặt t.h.i t.h.ể của , kiếp Tề mỗ nhất định sẽ ngậm cỏ kết vành, báo đáp ân tình của Đốc công.”
Vì câu của ông , bước chân Hoắc Giác khựng nửa nhịp, vì dừng đột ngột, phất trần đen vẽ một đường cong trong trung.
Có lẽ Tề Xương Lâm , lúc đó Hoắc Đốc công cũng giống như .
Đi sai đường, chọn sai lựa chọn. Hắn tưởng rằng là vì cho nàng, tưởng rằng đang bảo vệ nàng.
ngờ, những điều bọn họ tưởng, bao giờ là điều các nàng .