TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 208
Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:53:17
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu tử đó ngay cả hạt châu cũng nỡ cho, keo kiệt chỉ cho một cái, mà bắt vị thái giám Chấp bút Ti Lễ Giám mắt chạy việc cho .
Thật là mặt dày hơn cả tuyết mặt đất.
Chậc, vị Triệu công công còn thảm hơn Tiết Vô Vấn ba phần.
Triệu Bảo Anh ngược nhận vẻ đồng tình trong mắt Tiết Vô Vấn, xong lời của , bèn , : “Hoắc đại nhân giúp ngài việc gì?”
Tiết Vô Vấn : “Hắn nhờ Bổn quan thỉnh cầu Đốc công, giữ mạng Dư Vạn Chuyết đến sang xuân năm .”
Triệu Bảo Anh nhướn mày, chút bất ngờ về việc Hoắc Giác cầu xin.
Trầm ngâm một lúc , ông một tiếng, : “Quan hệ giữa Dư Chưởng ấn và , từ đến nay . Sao Hoắc đại nhân chắc chắn rằng sẽ giúp việc ?”
“Điều thì .” Tiết Vô Vấn nhún vai, : “Bổn quan chỉ là đưa tin, giờ tin chuyển đến, cũng đến lúc về Cẩm Y Vệ trực ban . E rằng từ hôm nay Thịnh Kinh sẽ bắt đầu náo nhiệt, mong Đốc công bảo trọng.”
Nói xong thì nhấc chân, thong thả rời . Dáng vẻ đó qua, vẻ như thật sự chỉ là đến truyền tin. Tin truyền đến, thêm gì nữa mà luôn, cũng hỏi Triệu Bảo Anh rốt cuộc đồng ý .
Triệu Bảo Anh bóng dáng cao gầy của Tiết Vô Vấn, khuôn mặt nhu mì lộ một tia trầm tư.
Có thể khiến Tiết Vô Vấn chạy việc cho , quan hệ giữa vị Trạng nguyên lang đó với phủ Định Quốc Công còn sâu đậm hơn cả những gì thấy bề ngoài.
Hắn cứ thế đường đường chính chính phô bày mối quan hệ của với phủ Định Quốc Công, đường đường chính chính xin giúp việc, điệu bộ coi là ngoài.
Thật sự khiến ông tức buồn .
Trong cung ngoài cung, nhờ Triệu Bảo Anh ông giúp việc bao nhiêu mà kể, cũng từng ai dám đến tay . Có tặng vàng bạc châu báu, biếu mỹ nhân tuấn mã, nhưng từng thấy ai, chỉ cho ông xem qua một hạt châu ông việc.
Thật là… một lời khó hết. Triệu Bảo Anh lắc đầu .
Bên Cao Tiến Bảo đang về phía ông , thấy mặt ông mang ý , thoáng chút khó hiểu.
Chẳng lẽ vị Thế tử đó với Đốc công tin gì ? Lại thể khiến Đốc công vui vẻ như .
Trong lòng Cao Tiến Bảo tò mò, mới ngốc nghếch hỏi một câu: “Có Tiết Thế tử đến báo tin vui với Đốc công ?”
Khóe môi Triệu Bảo Anh càng cong lên, : “Đâu báo tin vui gì? Tiết Thế tử là đến đòi nợ.”
Cao Tiến Bảo hiểu rõ lời , nhưng thấy Triệu Bảo Anh câu chút bực bội nào, ngay món nợ đòi , chắc chắn là món nợ mà Đốc công tự nguyện thiếu.
***
Bên Tiết Vô Vấn khỏi cửa Nam Trực, lập tức thẳng lên một cỗ xe ngựa bên ngoài.
Ám Nhị canh bên xe ngựa, thấy đến, bèn lặng lẽ tiến lên, nhỏ: “Thế tử, sáng sớm Tề Thượng thư của Hình Bộ cửa. Trước tiên là đến ngục Đại lý tự thăm Tần Vưu, đó tự đến nha môn Đại lý tự, cởi mũ ô sa, nhận tội với Tông đại nhân, vụ án mưu phản của phủ Thái tử tiền nhiệm cùng hai nhà Hoắc Vệ bảy năm là án oan, và tạo vụ án oan chính là Lăng Thủ phụ. Hình như Tông đại nhân nhận vụ án , hiện giờ đang đường cung.”
Tiết Vô Vấn nhíu mày suy nghĩ, ngón tay dài gõ gõ thanh Tú Xuân đao bên hông, : “Chu Thứ phụ ở ?”
“Chu Thứ phụ đến Đô sát viện từ sáng sớm, đến một lúc, Lỗ Ngự sử vội vã rời khỏi Đô sát viện, đến phủ Trưởng Công chúa. Sau đó, Trưởng Công chúa lập tức cung.”
Đô sát viện, phủ Trưởng Công chúa.
Đây là Chu thế thúc đến Đô sát viện nhờ Lỗ Ngự sử thuyết phục, khó trách Trường công chúa chọn ngày hôm nay cung.
Tiết Vô Vấn khẽ một tiếng.
Thật đúng như lời tiểu tử , Tề Xương Lâm sẽ chủ động nhận tội, tiên phong vạch trần vụ án cũ bảy năm .
Chỉ cần ông nhận tội, Chu Thứ phụ, Tông Già, Lỗ Ngự sử thậm chí cả Trưởng Công chúa đều sẽ hành động.
Và những sẽ thế nào, tính toán đúng từng một.
Lăng Duệ là cẩn thận, cho dù là chuyện ở Thanh Châu Túc Châu, đều ẩn màn, từng xuất đầu lộ diện.
Tuy chỉ cần là việc do , nhất định sẽ để một chút dấu vết. những dấu vết đó, đều và Hoắc Giác xử lý sạch sẽ còn một mảnh vụn.
Lần dù là vụ án ở Thanh Châu, vụ án ở Túc Châu, đều thể đốt đến Lăng Duệ.
Mà đây chính là cục diện họ .
Việc ở Thanh Châu, Túc Châu, Lăng Nhược Phàm thể tội, Tần Vưu thể tội, Định Viễn Hầu và Hồ Đề cũng thể tội.
thể dùng để định tội Lăng Duệ.
Cho dù Lăng Duệ thể tách khỏi vụ án , họ cũng sẽ giúp ông tách sạch sẽ.
Lăng Nhược Phàm là nhi tử của Lăng Duệ, Hồ Đề là em rể của Lăng Duệ, sáng suốt đều Lăng Duệ trong sạch. chỉ cần bằng chứng, Lăng Duệ vẫn thể đường hoàng kêu oan.
Không thể , kẻ ngụy quân tử Lăng Duệ quen việc diễn trò, tất nhiên tiếng tăm trong dân gian những năm qua cũng tệ.
Chỉ cần ông kêu oan, thật sự sẽ tin, những theo ông cũng sẽ đồng lòng giúp ông vận động.
Đối với một như , rõ ràng ông tội, nhưng bằng chứng để định tội ông .
Cho dù là hai vị Đô Ngự sử của Đô sát viện, Trưởng Công chúa, thậm chí là Vương Quý phi trong cung, chắc chắn đều sẽ cam lòng.
Đánh rắn chết, chắc chắn hậu họa sẽ là vô cùng. Lần Lăng Duệ c.h.ế.t , ai ông ngóc đầu trở ?
Có lẽ là ngay từ đầu, tiểu tử tính toán như .
Từng bước từng bước đến cục diện hiện tại , chỉ xét vụ án bảy năm , mới thể g.i.ế.c c.h.ế.t Lăng Duệ.
Như , cho dù là ai, đều sẽ do dự nữa.
Hiện tại, vì Tề Xương Lâm tự đến Đại lý tự nhận tội, nên tất cả những kẻ phạm tội bảy năm , ngoại trừ Khang Vương hiện là Thành Thái Đế, những còn chắc chắn ai thể thoát tội.
Bảy năm , họ bằng chứng về việc Lăng Duệ hãm hại Tiên Thái tử, giờ thêm Tề Xương Lâm nhân chứng. Chỉ cần điều tra vụ án cũ, Lăng Duệ khó lòng lật ngược tình thế.
Còn về Thành Thái Đế… Không cần vội đối phó.
Lần điều tra án cũ chắc chắn sẽ liên lụy đến Thành Thái Đế, nếu thể ép Thành Thái Đế đồng ý điều tra vụ án mưu phản của phủ Thái tử?
Hai bức mật hàm tên Khang Vương hiện đang trong tay Chu Dục Thành, gửi đến Đại lý tự. Hoắc Giác yên tâm để mật hàm rơi tay Chu Dục Thành, bảo Triệu Bảo Anh giữ mạng Dư Vạn Chuyết, hẳn là hậu chiêu.
Nghĩ đến Dư Vạn Chuyết, Tiết Vô Vấn nheo mắt, hỏi: “Hôm nay xuất cung từ điện Thừa Loan, đến Đại lý tự ?”
Ám Nhị gật đầu đáp: “Là ma ma bên cạnh Vương Quý phi.” Tiết Vô Vấn khẽ .
Được , tuy tiểu tử mặt ở Thịnh Kinh, nhưng đều đang hành động theo dự liệu của .
Đã như , cũng cần tốn công suy nghĩ nữa, dù còn việc quan trọng hơn .
Tiết Vô Vấn gác chân lên, lười biếng tựa đệm mềm, thong dong : “Đi đến tiệm mứt ở phố Trường Thái một chuyến.”
Tiệm mứt?
Tiệm mứt liên quan gì đến vụ án ?
Ám Nhị nhíu mày, Thế tử nhà , ngập ngừng : “Thế tử đến Đại lý tự xem ? Vẫn Tần Vưu sẽ gì?”
“Còn thể gì nữa? Tần Vưu kẻ ngốc, Lăng Duệ g.i.ế.c , thể yên chờ chết? Vị Quý phi nương nương chắc chắn cũng sẽ ngầm ám chỉ ông , giữa ông và Lăng Duệ chỉ thể một sống. Ông sống sót, tất nhiên sẽ đổ hết tội lên đầu Lăng Duệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-208.html.]
Tiết Vô Vấn day day trán, : “Mau đến phố Trường Thái, trễ hơn nữa thì bánh táo chua sẽ hết mất.”
Ám Nhị đoán bánh táo chua là để mua cho Ngụy di nương.
Sáng nay mới Đồng ma ma , lẽ vì trời lạnh nên mấy ngày nay Ngụy di nương vẻ khẩu vị.
Ở phủ Định Quốc Công, chuyện gì cũng quan trọng bằng chuyện của Ngụy di nương.
Vì thế Ám Nhị cũng trì hoãn nữa, một tiếng phía đánh xe.
Vừa đánh xe nghĩ, may mà Ám Nhất đưa Phương thần y đến thành Khúc Lương , nếu sẽ thầm than Thế tử gia việc đàng hoàng…
***
“Hắt xì!” Ám Nhất đang đường từ thành Khúc Lương về Thịnh Kinh thì hắt mạnh.
Hắn dụi dụi mũi, với Tố Tùng bên cạnh: “Chắc là của nhớ .”
Tố Tùng liếc một cái, mặt cảm xúc gật đầu, mặt cảm xúc lau lau vòng tay lắp xong kim độc, mắt cảnh giác quanh.
Thấy cô nương bày vẻ mặt nghiêm túc, Ám Nhất ho nhẹ một tiếng, sờ sờ mũi, ngoan ngoãn im lặng.
Hắn đưa Phương thần y qua đây cũng mấy ngày, bệnh phong hàn của Khương tiểu nương tử gần khỏi, lúc đang đường về Thịnh Kinh.
Thời tiết ngày càng lạnh giá, tuyết mặt đất càng ngày càng dày, đường càng lúc càng khó .
Chuyến của bọn họ còn áp giải của phủ Định Viễn Hầu về Kinh, đương nhiên cẩn thận hơn. Hoắc công tử , đường về Kinh thể sẽ phục kích.
Ám Nhất là thủ lĩnh ám vệ của phủ Định Quốc Công, Tố Tùng là cao thủ võ lâm am hiểu các loại ám khí và phục kích ở trại Bạch Thủy nhất, hai Hoắc Giác phái thám thính cũng đầu.
Ám Nhất phủi phủi tuyết bám áo, trong lòng khỏi cảm thán bao nhiêu ngày chuyện tử tế, may là còn hai ngày nữa sẽ đến Thịnh Kinh, cuối cùng cũng còn nhịn nữa.
Đang nghĩ như , thấy Tố Tùng bên cạnh đeo vòng tay , tiếc lời như vàng : “Sạch sẽ, rút lui.”
Ám Nhất: “…”
Tuy đường phục kích, nhưng đêm đó, ở khách điếm họ dừng chân xuất hiện một nhóm thích khách.
May mà Thuận Thiên phủ doãn Tông Úc phái ít đến, Ám Nhất cũng dẫn theo ít cao thủ, giải quyết bọn chúng mà gặp nguy hiểm gì.
“Hoắc công tử, những rốt cuộc là ai phái đến? Lại là tử sĩ, giữ cả một tên còn sống.” Ám Nhất nhịn nhíu mày .
Hoắc Giác lạnh nhạt t.h.i t.h.ể đất: “Không Lăng Duệ thì là Hồ Đề, , mấy ngày tới, bọn họ chắc thời gian đến cứu .”
Hồ Đề và Lăng Duệ cứu Tuyên Nghị, đương nhiên vì hôn sự của Tuyên Nghị và Hồ Ngọc Nhã, chẳng qua chỉ là để đe dọa Định Viễn Hầu sắp đưa về Thịnh Kinh mà thôi.
Hiện tại Tề Xương Lâm đến Đại lý tự nhận tội, Lăng Duệ và Hồ Đề sắp thể bảo , còn tâm trí mà phái đến cướp ?
…
Đêm nay nhóm thích khách gây náo động nhỏ, Khương Lê trong phòng tuy Vân Chu và Tố Tùng bảo vệ, nhưng vẫn thấp thỏm lo lắng hồi lâu, tay nắm chặt con d.a.o găm mất kiếm về thật chắc Khương Lê vốn còn tưởng con d.a.o găm mất trong ngày dân lưu lạc nổi loạn, ngờ Hoắc Giác tìm nó về.
Tiếng binh khí va chạm trong sân dần dần yếu , nửa canh giờ , Hoắc Giác đẩy cửa bước .
Thấy tiểu cô nương cửa phòng, căng thẳng nắm chặt con d.a.o găm, trong lòng khỏi mềm nhũn.
Hắn gật đầu với Vân Chu và Tố Tùng, hai điều lui xuống.
Cửa phòng đóng, Hoắc Giác bước nhanh lên phía , xổm mặt Khương Lê, dịu dàng : “Có sợ ?”
Khương Lê đương nhiên lắc đầu, vội bỏ d.a.o găm xuống, quan sát từ đầu đến chân tỉ mỉ, hỏi: “Chàng thương ?”
Hoắc Giác nhẹ nhàng : “Không . Vừa thích khách đến nhiều, chúng đông, tốn nhiều công sức giải quyết xong. Nàng đừng lo, sẽ thích khách đến nữa. Còn hai ngày nữa, chúng sẽ đến Thịnh Kinh.”
Khương Lê khẽ “Ừ” một tiếng, cúi đầu chỉ vết m.á.u tay áo và mu bàn tay , : “Đây là lúc nãy tên áo đen đánh lén dính ?”
Trong phòng một cửa sổ đối diện với sân, lúc nãy khi những tên áo đen xông sân, qua cửa sổ, Khương Lê thấy một tên áo đen rút kiếm đ.â.m về phía lưng Hoắc Giác.
Chỉ là thanh kiếm còn chạm áo , Hoắc Giác xoay khóa cổ tay tên áo đen, bàn tay vặn , lập tức đổi hướng thanh kiếm, đ.â.m thẳng n.g.ự.c tên áo đen.
Một kiếm chí mạng.
Máu tươi “tí tách tí tách” tuôn từ n.g.ự.c đó, nhỏ xuống tuyết lạnh lẽo, còn một ít m.á.u b.ắ.n lên tay áo Hoắc Giác.
Trong sân treo mấy chiếc đèn lồng giấy, trong ánh đèn vàng nhạt, ánh mắt Hoắc Giác lạnh lùng, đôi mắt đen mang chút cảm xúc nào, hình như điện, chớp mắt lấy một mạng .
Khương Lê xong, kéo tay , lấy khăn tay lau kỹ vết m.á.u mu bàn tay .
Mắt Hoắc Giác trầm xuống, bàn tay nàng nắm thậm chí cứng . Cũng tại , bên tai chợt vang lên câu của Tuyên Nghị—
“Nếu nàng bộ mặt thật của ngươi, chắc chắn sẽ ghê tởm ngươi như ghê tởm .”
Những lời Tuyên Nghị hôm đó, thực để tâm.
lúc đây, khi Khương Lê thấy g.i.ế.c , thể thừa nhận, trong lòng thực sự dậy sóng.
Không sợ nàng ghê tởm, mà là sợ… nàng sẽ cảm thấy còn là Hoắc Giác mà nàng vẫn luôn yêu thích.
Hoắc Giác cúi mắt, tiểu cô nương đang chăm chú lau mu bàn tay , khẽ : “A Lê sợ ?”
Khương Lê ngước mắt lên, nghi hoặc hỏi: “Sợ gì?” Hoắc Giác mấp máy môi: “Ta g.i.ế.c .”
Khương Lê , hầu như suy nghĩ gật đầu : “Sợ, nhưng sợ g.i.ế.c , mà là sợ đó thương. May mà thủ , để đó thực hiện .”
Thật sự, lúc nãy thấy trong sân chết, nàng cũng chút sợ hãi. Dù đây là đầu tiên thấy một còn sống c.h.ế.t mặt nàng. kẻ g.i.ế.c , sẽ g.i.ế.c .
Người đó g.i.ế.c Hoắc Giác, dù nàng mềm lòng, cũng sẽ cảm thấy đó đáng chết.
Nghĩ đến đây, nàng dừng lời, Hoắc Giác, thấy sắc mặt vẻ nghiêm trọng, tưởng rằng lang quân nhà nàng vì g.i.ế.c nên trong lòng thoải mái.
“Chàng sai.” Khương Lê vội bỏ khăn xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoắc Giác, nghiêm túc : “Là đó g.i.ế.c , mới g.i.ế.c . Về nếu hại , đừng là , ngay cả , cũng sẽ tha cho bọn họ!”
“Dù g.i.ế.c bọn họ, cũng sẽ đưa d.a.o cho .”
Tiểu cô nương chắc nịch, giọng mềm mại của nàng dứt, Hoắc Giác khẽ phát tiếng động.
Có lẽ A Lê những lời êm tai đến nhường nào.
Bình thường tiểu nương tử cầm d.a.o g.i.ế.c cá mổ gà thì lanh lẹ, nhưng thật sự bảo nàng g.i.ế.c , e là cả d.a.o còn cầm vững.
dù , nàng vẫn đưa d.a.o cho , hề sợ Hoắc Giác sẽ g.i.ế.c dù chỉ là một chút.
Giống như đây, dù trở thành một hoạn quan thể việc nam nhân, nhưng trong mắt nàng, vẫn là .
A Lê của , vẫn luôn là A Lê dù đổi thế nào, cũng cố gắng chuộc khỏi cung.
Ánh nến chập chờn.
Ánh mắt Hoắc Giác dần dần nhuộm màu ấm áp của ánh đèn.
Lang quân trẻ nắm ngược tay tiểu cô nương, đáp lời nàng: “Vậy , mài cho A Lê một con d.a.o .”