TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 209
Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:54:04
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Địa điểm hẹn giữa quân Nam Thiệu và Tần Vưu bao giờ là ải Bình Cốc, chỉ là tin tức Nam Thiệu gửi đến Chử Ngộ và Thẩm Thính thao túng, khi đến tay Tần Vưu trở thành ải Bình Cốc.
Mũi tên thứ ba gần như gặp bất kỳ cản trở nào xuyên thủng bụng của Tần Vưu, mũi tên mài sắc bén, ba vết thương m.á.u thịt be bét, m.á.u chảy như suối.
Dưới cơn đau dữ dội, mặt Tần Vưu tái nhợt như tờ giấy, nắm chặt dây cương mới thể khống chế rơi xuống.
Hai phó tướng ngã xuống đất Tần Vưu với vẻ kinh hoàng, áo giáp ông là áo giáp sắt rèn công phu, thể b.ắ.n thủng?
ẩn nấp trong bóng tối tài b.ắ.n cung thực sự cao minh, mượn ánh trăng mỏng manh, mũi tên với khí thế như sấm sét trực tiếp chui kẽ hở giữa các mảnh giáp, xuyên thủng bụng.
Hai phó tướng vội chống dậy, định lên bảo vệ Tần Vưu, nhưng mới dậy ngã vật xuống, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, hoa mắt ù tai, còn chút sức lực, như thể trúng độc .
Họ , đều thấy nỗi sợ hãi trong mắt đối phương.
Rất nhanh đó là một loạt tiếng ngã xuống đất vang lên “bịch” “bịch” “bịch”, những binh lính theo Tần Vưu lượt rơi xuống từ lưng ngựa, ngay cả những con ngựa cũng như chịu nổi, chân “bịch” một tiếng quỳ xuống đất.
Trong tình cảnh , ai mặt ở đó còn hiểu chuyện gì? Bọn họ mắc mưu ! Không khâu nào xảy sai sót, tất cả đều trúng thuốc.
“Là ai! Ra đây cho Bổn tướng!” Tần Vưu thở hổn hển, đôi mắt đầy tia m.á.u tràn ngập vẻ dữ tợn, nhưng cơ thể ngừng run rẩy.
Người tập kích ông thể là quân Nam Thiệu.
Hoàng Đế Nam Thiệu thể bỏ qua cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t Chử Ngộ .
Mấy năm nay Chử Ngộ giao chiến với quân Nam Thiệu bao nhiêu , nào cũng như chó điên sợ chết, như cắn xé một miếng thịt từ quân Nam Thiệu.
Mông Xá hận thể phanh thây Chử Ngộ nghìn mảnh, cơ hội như , thể bỏ qua? Chắc chắn theo kế hoạch để cho Chử Ngộ một đòn chí mạng mới đúng.
hiện tại ở ải Bình Cốc thấy bóng dáng một tên lính Nam Thiệu nào, chỉ thể là họ trúng kế khác ngay từ đầu! Mà giăng bẫy họ ngoài Chử Ngộ còn thể là ai?
Tần Vưu cũng là kẻ hung ác, thấy sắp ngất vì mất m.á.u quá nhiều, bèn dùng sức xoay mũi tên vai, mượn cơn đau dữ dội để duy trì tỉnh táo, quát lớn:
“Chử Tướng quân! Ta là Trấn Quốc tướng quân Tam phẩm Hoàng thượng phong, ngày thường ngươi ghét đến mấy, cũng thể mượn đao g.i.ế.c lúc Nam Thiệu xâm lược! Đây là cố tình phạm pháp!”
Tần Vưu hiểu Chử Ngộ, trọng đạo nghĩa. Lần ám toán ông , lẽ là vì kế hoạch bí mật của ông với Nam Thiệu, nên mới tương kế tựu kế, mượn cơ hội tìm bằng chứng ông cấu kết với Nam Thiệu, để rửa sạch tội danh cho Hoắc Tướng quân.
Mông Xá sẽ khai ông !
Cha của Mông Xá chính là Hoắc Diễm c.h.é.m giết, hận Hoắc Diễm đến tận xương tủy, thể giúp Chử Ngộ lật bản án cho ông ?
Nghĩ đến đây, Tần Vưu định tinh thần, định mở miệng.
Đột nhiên một mũi tên lạnh lẽo nhắm thẳng mặt b.ắ.n tới, xuyên thẳng qua tai của ông .
“A!”
Tần Vưu kêu thảm một tiếng, cuối cùng chịu nổi, ngả về phía rơi khỏi lưng ngựa.
Cũng lúc , vài chục binh sĩ mặc quân phục Đại Chu, chỉnh tề bước từ rừng rậm, tay cầm cung tên, vây kín xung quanh họ.
Người đầu hình cao lớn, mặt mày như ngọc, áo giáp lạnh lẽo càng nổi bật khuôn mặt lạnh lùng của .
Ánh trăng lấp lánh soi sáng đôi mắt đen thẫm của .
Tần Vưu đối diện với ánh mắt đó, con ngươi lập tức co rút , như thể thấy thứ gì đó đáng sợ thể tin .
Sau khi kinh ngạc một lúc, ông trợn tròn mắt, thở hổn hển, : “Ngươi, ngươi là—”
Đáng tiếc lời mới nửa chừng, một đôi quân ủng màu đen hung hăng giẫm lên cổ họng ông , khẽ nghiền nát, chặn tất cả lời trong cổ họng.
Tần Vưu “khò khè” vài tiếng, chỉ cảm thấy một ngụm m.á.u tanh ngọt trào từ cổ họng.
Mắt ông trợn càng to hơn, kế đó đó bình tĩnh : “Ta là Đô sát viện Giám sát Ngự sử Hoắc Giác, phụng mệnh đến Thanh Châu giúp Chử Tướng quân một tay, bắt giữ tội thần bán nước cấu kết với địch quốc, hãm hại trung lương.”
Lời dứt, phía lập tức truyền đến tiếng vó ngựa “lộc cộc” dồn dập nặng nề.
Tiếng vó ngựa đó nhỏ, và càng lúc càng to rõ, một cái là một đội kỵ binh lượng lớn đang tiến đến.
Nghe thấy động tĩnh , Tần Vưu mạnh mẽ vùng vẫy, đôi mắt đầy tia m.á.u chằm chằm về phía phát âm thanh, con ngươi màu đen lộ một tia hy vọng quái dị.
Chỉ cần đến là Mông Xá, là quân Nam Thiệu…
Tần Vưu chăm chú chớp mắt, ánh trăng nhợt nhạt dần dần phác họa khuôn mặt của đến.
Sau khi rõ đến và vật trong tay đó, ánh sáng trong mắt Tần Vưu lập tức tắt ngấm, như một nắm tro tàn cháy hết, thể sáng lên một tia lửa nào nữa.
Cả cũng vùng vẫy, mềm nhũn như bùn nhão đất.
Chử Ngộ dùng sức ném đầu của Mông Xá, đập xuống bên chân Tần Vưu, lớn tiếng : “Tần tặc, món quà lớn mang đến cho ngươi, ngươi thích ?”
Đêm nay Chử Ngộ thương nhẹ, mặt vài vết máu, áo giáp cũng đầy vết m.á.u khô. Vị lão tướng quân thức trắng một đêm nửa đêm chiến đấu với quân Nam Thiệu nhưng chút mệt mỏi nào, tinh thần sảng khoái, tràn đầy khí thế, thậm chí thần thái còn là
từng đây.
Ông lớn, với mấy ngàn binh tướng: “Tuy Mông Xá chết, nhưng mấy tâm phúc bên cạnh chúng bắt sống, khai Tần Vưu và Lăng Nhược Phàm. Theo luật Đại Chu, kẻ thông đồng với giặc bán nước, xử lăng trì! Ta các ngươi Tần tặc và Lăng tặc ép
buộc lừa gạt nối giáo cho giặc, hôm nay cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, xem các ngươi hiểu nắm bắt thời cơ !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-209.html.]
***
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Lăng Duệ sẽ để nhi tử liều lĩnh, việc cấu kết với Nam Thiệu đều là do Tần Vưu mặt. Cũng vì thế, khi cái tên Lăng Nhược Phàm xuất hiện, đừng Tần Vưu, ngay cả tất cả binh sĩ mặt đều biến sắc.
Người Lăng Nhược Phàm là Lăng Thủ phụ, nếu Lăng Nhược Phàm định tội, vị Thủ phụ đại nhân đang giữ chức vị cao sẽ
?
Người đương kim Thánh thượng là do Lăng Thủ phụ con mắt tinh tường nhận minh quân, ba quỳ mời, mới rước Khang Vương khỏi Khang Vương phủ, lên ngôi Hoàng Đế.
Mấy năm qua, Lăng Thủ phụ thể là Thánh thượng sủng ái. tình thế hiện tại, chẳng lẽ Hoàng Đế và Lăng Thủ phụ cắt đứt?
Người đầu tiên phản bội Tần Vưu, dập đầu Chử Ngộ, chính là hai phó tướng mà ông tin tưởng nhất. Cho dù là vụ mưu phản bảy năm
vụ thông đồng với Nam Thiệu hôm nay, hai đều rõ tất cả chi tiết bên trong.
Còn về những binh lính cấp , phần lớn về những âm mưu bỉ ổi của Tần Vưu và Nam Thiệu. Thấy phó tướng bước lên nhận tội, họ cũng vội vã vứt bỏ vũ khí trong tay, dập đầu nhận tội.
Tần Vưu trợn mắt đến sắp rách mí mắt, gào lên chửi rủa đám phản chủ !
cổ họng đau đớn chịu nổi, như thể đứt đoạn, ngoài những tiếng “ôi ôi” như tiếng trống rách, ông thể phát một chữ nào.
Chử Ngộ đầu về phía Hoắc Giác, dường như cuối cùng, đôi lông mày nhăn nhó nhiều năm cũng giãn trong giây phút .
“Hoắc đại nhân, Tả Tham nghị Lăng Nhược Phàm vẫn còn ở trong phủ Tham nghị. Ngự sử ở bên ngoài, mang theo Thánh chỉ, thể mặt Hoàng thượng quyết định. Xin đại nhân tự đến phủ Tham nghị một chuyến, bắt giữ tội phạm trọng yếu.”
Phủ Tả Tham nghị.
Từ khi đêm xuống, Lăng Nhược Phàm cứ thấy mí mắt giật liên tục, tâm thần bất an.
Đèn trong thư phòng cháy suốt đêm, mấy vị trợ tá đầu thấy bồn chồn như , vội an ủi: “Thám tử của phủ Tham nghị chúng cứ nửa canh giờ báo tin tức một , lúc Chử Ngộ gặp nạn ở ải Bình Cốc, chắc chắn là thập tử vô sinh. Tần Tướng quân đến ải Bình Cốc,
hẳn ‘đẩy lui’ quân Nam Thiệu theo kế hoạch, chắc Tần Tướng quân sẽ sớm phái truyền tin thắng trận.”
Trợ tá xong, thấy vẻ lo lắng mặt Lăng Nhược Phàm giảm bớt, trong lòng đang đắc ý vì ghi điểm mặt , bỗng tiếng đập cửa mạnh vang lên từ phía .
Hắn vội đầu , thấy cửa thư phòng đá mạnh mở , năm thám tử mặc y phục hành bước .
Các trợ tá lạ gì với những thám tử , bọn chúng là ám vệ Lăng Nhược Phàm tín nhiệm nhất, thường ngày g.i.ế.c bao nhiêu cho . Dù là dân thường quan viên, chỉ cần phục tùng Lăng Nhược Phàm và Tần Vưu, đều thể sống quá ba ngày.
Khiến cả Thanh Châu sợ bóng sợ gió, còn sự náo nhiệt yên bình như thời Vệ gia, cả thành như thể mất hết sinh khí chỉ trong một đêm.
Giờ đây những thám tử hỏi han gì đạp cửa xông , đừng là Lăng Nhược Phàm, ngay cả mấy trợ tá cũng lộ vẻ hài lòng.
Đồng thời trong lòng nảy sinh nghi hoặc, mấy vốn luôn lời Lăng Nhược Phàm, gọi là chó săn cũng là nâng họ lên, hôm nay vô lễ như ?
Đang nghĩ ngợi, tên thám tử đầu lạnh, : “Tiểu nhân đặc biệt đến báo tin mừng cho các vị đại nhân, đại thắng ở Ngao Kim cốc, quân Nam Thiệu đại bại, gần như quân tiêu diệt!”
Những trong phòng xong, cũng còn tâm trí trách mắng việc thám tử vô lễ nữa, mặt đều lộ vẻ mừng rỡ.
nhanh phản ứng , là Ngao Kim cốc? Rõ ràng là ải Bình Cốc mà, Mông Xá rõ là lấy mạng con ch.ó Chử Ngộ ở ải Bình Cốc, giả vờ Tần Vưu đánh bại!
Mọi còn hỏi thêm, năm tên thám tử đột nhiên bước nhanh phòng. “keng” một tiếng rút thanh đao dài bên hông , khóe môi cong lên, nụ mặt như ác khuyển.
“Tên cẩu tặc Tần Vưu thông đồng với giặc bán nước bắt, tiếp theo, đến lượt các ngươi!”
“To gan! Các ngươi đang gì !” Lăng Nhược Phàm bước nhanh lên phía , quát lớn: “Có quên cha thê nhi của các ngươi đều đang ở Thịnh Kinh? Các ngươi cần mạng , chẳng lẽ cũng cần cả mạng bọn họ ?”
Lăng Nhược Phàm nắm chặt chiếc quạt trong tay, mặt lộ vẻ hung dữ, nhưng lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sự bất an suốt cả đêm dường như đều thành sự thật, lúc dù chậm hiểu đến cũng chắc là chỗ nào đó đúng .
Tên ngu xuẩn Tần Vưu hẳn là trúng kế, và ám vệ của phủ Tham nghị sớm phản chủ!
Lăng Nhược Phàm cố gắng bình tĩnh , việc cấp bách là bảo tính mạng, rời khỏi Thanh Châu.
Chỉ cần về Thịnh Kinh, phụ sẽ tự cách xử lý tàn cục ở Thanh Châu.
Vốn tưởng những lời đó , những tên ám vệ ít nhất sẽ đau khổ mâu thuẫn một phen, ai ngờ mấy đó ngửa đầu lớn, như thể thấy chuyện gì đó hài hước.
Lăng Nhược Phàm ghét nhất là khác khinh thường như , giữ vẻ đoan chính trầm nữa, lập tức lộ vẻ mặt dữ tợn.
“Đại nhân yên tâm, cha già của tên cẩu quan như ngươi hại c.h.ế.t từ lâu !” Một tên ám vệ từ từ đặt thanh đao dài cổ Lăng
Nhược Phàm, : “Bây giờ, mời đại nhân cùng đám chó con của ngươi cút sân!”
***
Sân rộng lớn, trồng đầy cây thường xanh. Dù là mùa thu tiêu điều quạnh hiu, nhưng trong đình viện thật sâu, màu xanh vẫn như mây.
Tuy nhiên trong màu xanh , một cây bông lạ lửa đốt mất một nửa nhưng mọc từ cái gốc khô.
Hoắc Giác lặng lẽ cây bông lạ đó.
Nghe , cây bông lạ là ngày xưa ông nội đích trồng, chỉ vì bà nội thích hoa cây .