TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:54:06
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vốn tưởng trận hỏa hoạn đó, ở đây còn gì cả, nhưng ngờ, vẫn còn một cái cây sống khi chết.

Rõ ràng vết thương thành một đám than đen từ lâu, nhưng trong đám than đen c.h.ế.t chóc mọc một chạc cây. Chạc cây đó cố gắng vươn ngoài, tìm ánh sáng, tìm sương mưa, thật sự khiến nó mọc

lá xanh.

Đây là sức sống sinh từ cái chết.

Hoắc Giác tháo mũ giáp xuống, chậm rãi bước tới.

Lá xanh trong lòng bàn tay rõ ràng non mềm yếu ớt, nhưng trong thu lạnh gió rét , một phong thái kiêu hùng kỳ lạ.

“Chủ tử, Lăng Nhược Phàm đến.” Hà Ninh bước tới nhỏ.

Hoắc Giác nhẹ nhàng thu tay , xoay về phía đến.

Kiếp , Lăng Nhược Phàm và Tần Vưu hại c.h.ế.t Chử thế thúc, bộ quân Thanh Châu rơi tay Lăng Nhược Phàm. Lăng Nhược Phàm dựa “công lao” lập ở Thanh Châu, từng bước thăng tiến, về Kinh thành lập tức trở thành Tả Thông chính Tứ phẩm của Thông chính ty.

Hoắc Giác từng xa xa từ từ qua cầu Kim Thủy, khí độ ôn nhuận như ngọc.

Lúc đó khi còn ở Thanh Châu, thích cầm một chiếc quạt xếp màu trắng, cài trâm gỗ đầu, cùng uống một bình nước xanh, bàn về thiên hạ bàn về sinh linh.

Đại ca thuở xưa cũng như .

rốt cuộc Lăng Nhược Phàm vẫn là Đại ca, Đại ca bao giờ mạ vàng chiếc quạt của , cũng bao giờ khảm ngọc trâm gỗ.

Chiếc quạt xếp màu trắng của Đại ca là do a tỷ và , trâm gỗ đầu cũng chỉ là vật luyện tay của , chính vì là vật do tự tay , nên mới ngày ngày đêm đêm mang theo bên .

Hoắc Giác lạnh nhạt chiếc quạt đeo bên hông Lăng Nhược Phàm, tay dài vung lên, đầu ngón tay thêm một chiếc lá, khẽ búng, lá khô thành đao, một tiếng động xé gió, “keng” một tiếng đánh rơi chiếc quạt đó.

“Vệ Đại công tử Vệ Triệt của Thanh Châu, há mà kẻ tiểu nhân như ngươi thể học ?”

Thân thể Lăng Nhược Phàm run lên, chỉ cảm thấy một luồng kình phong lướt qua bên hông, nhanh đến nỗi thậm chí thấy rõ nam tử mặt dùng vật gì để đánh rơi quạt của .

Hắn đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt phượng giống hệt Lăng Duệ chằm chằm Hoắc Giác, rõ ràng giọng của bình tĩnh đến mức nửa phần vui giận, đôi mắt đen kịt đó cũng một gợn sóng.

đối diện với , Lăng Nhược Phàm cảm giác da đầu

tê dại vì sợ hãi. Như thể bản mặt , hơn gì một con sâu cái kiến nực vụng về bắt chước theo.

“Ngươi là phương nào?” Lăng Nhược Phàm nhíu chặt lông mày: “Ngươi là ai ? Phủ Tả Tham nghị là nơi các ngươi xông thể xông ? Vừa các ngươi Tần Tướng quân thông đồng với giặc bán nước, bằng chứng ?

Huống hồ, dù Tần Tướng quân tên bán nước, thì liên quan gì đến ?”

Hoắc Giác lên tiếng, chỉ hạ mắt xuống, nhận lấy một thanh trường kiếm từ tay Hà Chu.

Ánh mắt Lăng Nhược Phàm từ thanh kiếm toát hàn quang, từng chút từng chút di chuyển đến mặt Hoắc Giác.

Không thể , dung mạo vô cùng tuấn mỹ, Lăng Nhược Phàm tự cho cũng là một mỹ nam hiếm , nhưng so với mắt, dù tự phụ đến , cũng thừa nhận, thật sự bằng.

Tuy nhiên ngoại hình chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là khí chất phong nhã .

Đó lẽ là thứ… mà phụ hy vọng thấy .

Từ nhỏ, phụ đặt nhiều kỳ vọng , mỗi chữ đều do phụ tận tay dạy dỗ.

Lúc đó phụ thường với : “Rồi ngày, Lăng gia sẽ rạng rỡ vinh quang đời đời trong tay cha con chúng !”

Lần việc ở Thanh Châu thất bại, chắc chắn phụ sẽ thất vọng.

Ý nghĩ nổi lên, vẻ hối tiếc trong đáy mắt còn kịp tan biến, n.g.ự.c đột nhiên đau nhói. Chỉ trong khoảnh khắc một thở, thanh kiếm trong tay nhanh như chớp xuyên thủng trái tim .

Lăng Nhược Phàm kinh ngạc trợn mắt Hoắc Giác, ngờ kẻ dám g.i.ế.c !

Hoắc Giác Lăng Nhược Phàm, : “Bổn quan là Giám sát Ngự sử Hoắc Giác của Đô sát viện. Tả Tham nghị Lăng Nhược Phàm cấu kết với Nam Thiệu, cùng Đại tướng quân Tần Vưu mưu đồ gây loạn Thanh Châu, bỏ mặc trăm họ Thanh Châu và cương vực Đại Chu. Khi và tang vật đều bắt, hai kẻ vẫn chống cự quyết liệt, chịu về Kinh thẩm vấn. Bổn quan nhận mệnh vua, hôm nay tất

Hoàng thượng c.h.é.m g.i.ế.c nghịch tặc theo pháp luật, để bảo vệ thái bình nơi biên cương Đại Chu!”

Lăng Nhược Phàm mấp máy môi, đầu gọi ám vệ bên cạnh cứu chủ, nhưng chỉ thấy những khuôn mặt đầy vẻ châm biếm khoái chí.

Áo trắng n.g.ự.c nhanh chóng nhuốm đẫm m.á.u tươi, “phịch” một tiếng, quỵ gối xuống đất, ngẩng mắt căm hận chằm chằm Hoắc Giác.

Hắn chống cự quyết liệt, chịu về Kinh thẩm vấn lúc nào? Rõ ràng là kẻ mắt nhân cơ hội g.i.ế.c ! “Ngươi… vu khống, phụ, phụ , sẽ , báo, báo—”

Chữ “thù” còn kịp thốt , một chiếc ủng đen bỗng đá ngã sấp xuống đất.

Ám Nhị lạnh lùng khịt mũi: “Phụ ngươi sắp ngục Đại lý tự , còn báo báo báo, báo cái con bê!”

Ám Nhị ở Thanh Châu mấy tháng, sớm thấy ngứa mắt kẻ .

Không đến việc kẻ ở Thanh Châu tự coi như vua một cõi, động một tí là g.i.ế.c diệt khẩu. Chỉ riêng việc phụ Thủ phụ của kẻ cấu kết với Bắc Địch định hại Quốc Công đại nhân và dân chúng Túc Châu, thể nuốt trôi cơn giận .

Ám Nhị chửi xong một câu, cũng chẳng quan tâm Lăng Nhược Phàm tắt thở , đầu Hoắc Giác, : “Hoắc đại nhân, cần ném tên ngoài cho chó ăn ? Để c.h.ế.t ở đây, bẩn

cả mảnh đất!”

Hoắc Giác lắc đầu đầy vẻ thản nhiên: “Bảo quản t.h.i t.h.ể Lăng đại nhân cho cẩn thận, còn cần đưa về Thịnh Kinh cho Lăng Thủ phụ.”

Lăng Duệ càng coi trọng quyền thế bao nhiêu thì càng coi trọng nhi tử Lăng Nhược Phàm bấy nhiêu, thậm chí còn coi trọng hơn cả Đại Hoàng tử trong cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-210.html.]

Đại Hoàng tử sinh trong cung, Lăng Duệ từng bế, từng dạy một chữ, ngay cả chuyện cũng chẳng nhiều lời.

Lăng Duệ là bạc tình, với Đại Hoàng tử, phần nhiều chỉ ý lợi dụng, nào chút tình phụ tử gì.

Lăng Nhược Phàm thì khác, Lăng Nhược Phàm là do chính tay ông dạy dỗ, dùng hết tâm sức.

Năm xưa khi Vệ gia gặp nạn, ông bí mật phái đến Thanh Châu định bắt cóc a tỷ, chẳng để Lăng Nhược Phàm mượn mệnh phượng hoàng của a tỷ, ngày lên vị trí ?

Lăng Duệ bên ngoài ôn hòa nho nhã, thực kiêu ngạo cuồng vọng, tham vọng ngút trời. vì từ nhỏ sống nhờ vả khác nên trong lòng luôn tự ti.

Căm ghét thế gia, đồng thời khao khát trở thành thế gia.

Lăng Nhược Phàm so với là nhi tử của ông , bằng là một phiên bản khác mà bản ông mong trở thành.

Sinh trong gia đình quyền quý, một phụ nắm giữ quyền lực to lớn, từ nhỏ phụ coi trọng, đời ca ngợi, sống cả đời trong hoa gấm nhung lụa, c.h.ế.t còn lưu danh sử sách.

Bảy năm , ngục Đại lý tự và Hình Bộ bỏ qua ý kiến phản đối của Đô sát viện, vội vàng kết án Tiên Thái tử và hai nhà Vệ, Hoắc mưu phản, đó còn dùng khí thế sét đánh kịp bịt tai mà huyết tẩy ba phủ.

Giờ đây, một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t Lăng Nhược Phàm.

Thủ phụ Đại Chu ở tận Thịnh Kinh sẽ sớm nếm trải nỗi đau xét xử công bằng vội vã kết tội và g.i.ế.c chết.

Kẻ g.i.ế.c , g.i.ế.c trong tâm.

Có những việc, nếu để kẻ ác tự trải qua một . E rằng chúng mãi mãi , tội ác gây là như thế nào.

Hoắc Giác lạnh lùng t.h.i t.h.ể c.h.ế.t nhắm mắt của Lăng Nhược Phàm, rút thanh kiếm khỏi n.g.ự.c , bước nhanh khỏi phủ Tả Tham nghị.

Ánh sáng mỏng manh mờ ảo dần dần xua tan bóng đêm.

Hoắc Giác ngẩng đầu tấm biển phủ, bốn chữ vàng “Phủ Tả Tham nghị” lấp lánh ánh bình minh.

Lang quân trẻ tuổi chạm đầu ngón chân lên vách tường, vung kiếm một cái, tấm biển sơn đen chữ vàng c.h.é.m đôi, “bịch” một tiếng rơi xuống đất, bụi tung mù mịt.

Những hạt cát li ti lơ lửng trong khí, vài giọt m.á.u đỏ tươi chảy xuống từ vết c.h.é.m của tấm biển ngấm đất vàng.

Hoắc Giác cầm kiếm trong ánh bình minh mỏng manh, để gió lưng từng chút từng chút thổi tan màn sương mù bao phủ Thanh Châu.

Hôm nay, mảnh đất từng hỏa hoạn tàn phá , lấy m.á.u của họ Lăng lễ tế.

***

Thanh Vân quán.

Khương Lê đưa nước lê thu xong cho Ân đạo trưởng, dẫn Vân Chu, Tố Tùng chậm rãi về khách xá.

Buổi sáng núi luôn khiến mê mẩn.

Sương trắng đọng nơi cành cây, gió mát dịu dàng, hương trái chín lan tỏa khắp núi đồi, ngay cả gió cũng mang chút vị ngọt.

Vân Chu ngước bầu trời, chỉ vầng thái dương : “Phu nhân, trời quang !”

Khương Lê ngẩng đầu , quả nhiên thấy bầu trời u ám mấy ngày tạnh, lộ một màu xanh trong vắt.

Lập tức ngay: “ là trời quang thật, lẽ hôm nay là một ngày lành.”

Ba chủ tớ về đến khách xá, lấy trái cây phơi khô hôm qua ngâm muối đường đầy một hũ lớn. Bận rộn cả buổi sáng, đến giờ Ngọ, bỗng tiếng gõ cửa.

Rồi tiếng tiểu đạo cô ngoài cửa: “Phu nhân, Hoắc đại nhân về đón .”

Những ngày Khương Lê ở trong đạo quán, ngày nào cũng đến tịnh thất chuyện với linh vị của tổ tiên hai nhà Vệ, Hoắc, còn cùng các tiểu đạo cô niệm kinh buổi sáng, buổi tối, giờ quan hệ với đều .

Các tiểu đạo cô trong quán đều , vị phu nhân giọng dịu dàng, nụ ngọt ngào ngày ngày đều mong phu quân của nàng trở về. Vì thế, khách từ ngoài núi đến, là vị Hoắc lang quân , bèn vội vàng chạy đến báo cho nàng.

Khương Lê tiểu đạo cô , vội vàng đặt hũ xuống, hấp tấp lời cảm ơn, xách váy chạy khỏi khách xá. Tiểu nương tử chạy gấp đến nỗi kịp rửa tay còn dính muối đường, trong lòng trong mắt chỉ một ý nghĩ là mau gặp Hoắc Giác.

Nàng ở trong núi nhạy tin tức, cũng chiến sự kết thúc , Hoắc Giác thương .

Càng nghĩ lòng càng sốt ruột, bước chân cũng càng nhanh hơn, đến cổng đạo quán thấy nắng thu ấm áp treo cao cành, vị lang quân nàng luôn hằng nhớ mong mặc một giáp oai phong, nhảy xuống ngựa, dang tay ôm nàng lòng.

“A Lê, đến đón nàng .” Hắn bên tai nàng.

Khương Lê lập tức đỏ hoe mắt, cuống quýt hỏi: “Công việc của xong hết ? Có thương ?”

Hoắc Giác sợ vị tiểu nương tử dễ đến thể dễ hơn , vội buông tay để nàng kiểm tra kỹ lưỡng. Đến khi nàng thở phào một , mới dịu dàng : “Đều xong , qua vài ngày nữa chúng sẽ khởi hành về Thanh Châu.”

Khương Lê nắm tay , gật đầu : “Được, chúng nếm rượu Thanh Châu, còn những món ăn , còn những con hẻm nhỏ qua thuở nhỏ.”

Khi chuyện, đôi mắt còn ngấn lệ của nàng kìm đảo qua đảo Hoắc Giác.

Lúc nãy vội xem thương , để ý kỹ dáng vẻ mặc quân phục , giờ kỹ, chút kinh ngạc.

Lang quân nhà nàng vốn , mặc gì cũng .

Chỉ là thấy mặc y phục văn nhã một màu và quan phục trang nghiêm nhiều , hôm nay bộ quân phục tay áo hẹp ngang gối, khí bừng bừng khiến cả khác hẳn thường ngày, thật sự khá mới mẻ.

Cứ cảm thấy là , như .

Khương Lê Hoắc Giác chăm chú hồi lâu, nhớ khi rời Thanh Vân quán, từng với nàng, ước mơ thuở nhỏ của là giống như ông ngoại, một Đại tướng quân g.i.ế.c giặc đuổi thù, bảo vệ Thanh Châu.

Giờ thấy mặc quân phục, thẳng tắp như tùng bách, tựa như một thanh bảo kiếm ẩn chứa phong mang, kìm nhón chân, thì thầm bên tai : “Vệ tướng quân nhà thật tuấn tú.”

Loading...