TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 211

Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:55:42
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm Thành Thái thứ sáu, ngày mười ba tháng mười, tại Thanh Châu, bầu trời trong xanh như gột rửa.

Tin đồn về việc Trấn Quốc Tướng quân Tần Vưu và Tả Tham nghị Lăng Nhược Phàm thông đồng với địch phản quốc, hãm hại trung lương lan truyền nhanh chóng, chỉ một đêm như lửa cháy đồng, ai ai cũng .

dân chúng Thanh Châu truyền tin cho , từ Thịnh Kinh một vị Ngự sử đến, bèn cùng kéo đến phủ Tuần án, thỉnh cầu triều đình điều tra vụ án mưu phản của Vệ gia, Hoắc gia từ bảy năm .

Trong bảy năm qua, hễ dân chúng minh oan cho hai họ Vệ Hoắc, đều bắt giam với tội danh đồng phạm trong vụ án mưu phản.

Vụ án mưu phản đó từ lâu trở thành một cái gai trong lòng dân chúng Thanh Châu, nhắc dám, nhưng chạm là đau.

Giờ đây Tần Vưu bắt, Lăng Nhược Phàm giết, cuối cùng dám mạo hiểm nhắc chuyện cũ dù nguy cơ bắt giam, cùng khẩn cầu vị Ngự sử từ Kinh thành thể tâu lên Hoàng thượng về nguyện vọng của dân Thanh Châu.

Khương Lê chuyện từ bà chủ một tiệm hoành thánh.

Bà chủ bốn mươi sáu tuổi, khi chuyện với chủ tiệm mì bên cạnh, liền giao tiệm cho tiểu nhị, tháo tạp dề dầu ở thắt lưng vội vã về phía phủ Tuần án.

Trước khi còn quên : “Ta tin là khi dân Thanh Châu đều thỉnh cầu, vị Ngự sử đại nhân đó vẫn ! Ngày xưa cháu nhỏ của Vệ Thái phó thích ăn hoành thánh tôm của , thích ăn hoành thánh của Hoa Nhị Nương thể là !”

Chủ tiệm mì cũng lật đật theo, nhỏ giọng phản bác: “Nói bậy, rõ ràng tiểu công tử thích nhất là mì thịt băm của Liễu Tứ …”

Bóng dáng hai dần khuất xa, tiếng cũng dần gió thổi tan.

Khương Lê cầm đũa tre, tò mò Hoắc Giác, hỏi: “Vậy thích ăn hoành thánh tôm mì thịt băm?”

Hoắc Giác khẽ mỉm , rót cho nàng một chén trần bì, đáp: “Người thích ăn hoành thánh tôm là Hạ Giác, thích ăn mì thịt băm là Thẩm Thính. Ngày xưa khi ngoài, đều họ cùng, ăn uống phần lớn cũng theo ý họ.”

Thẩm Thính thì tất nhiên Khương Lê , chính là vị thiếu trại chủ của trại Bạch Thủy ngày , Vân Chu và Tố Tùng đều do gửi đến. Còn Hạ Giác, tuy Khương Lê từng gặp, nhưng Hoắc Giác nhắc qua một .

Chính là nhi tử của nhũ mẫu chịu c.h.ế.t .

Hoắc Giác sở dĩ tên là Hoắc Giác, chính là lấy tên của Hạ Giác.

Bia mộ của Hạ Giác là do Thẩm Thính theo lệnh của Hoắc Giác, dựng trong lăng mộ họ Vệ khi về Thanh Châu.

Sáng nay Khương Lê còn cùng Hoắc Giác đến lăng mộ họ Vệ tế bái,Hoắc Giác bia mộ chỉ một câu: “Hạ Giác, sống sót trở về.”

Vị lang quân trẻ tuổi đó, sương sớm ướt đôi mi, tuy sắc mặt vẫn giống như bình thường nhưng hiểu khiến Khương Lê mà cay mắt.

Lúc đến quán ăn mà Hoắc Giác yêu thích để ăn hoành thánh tôm mà ngày xưa thích, hẳn là đang tưởng nhớ cố nhân.

Nghĩ đến đây, trong lòng Khương Lê như d.a.o nhỏ chậm rãi cắt qua, chua xót khó chịu.

Ngay cả hoành thánh thơm ngon cũng trở nên nhạt nhẽo, nhưng nàng vẫn nghiêm túc ăn từng chiếc một.

Người khuất, nhưng dấu vết họ để vẫn hề phai mờ. Nàng cùng Hoắc Giác nhớ về quá khứ của ở Thanh Châu,cũng như những dùng tính mạng để mở một con đường sống cho trong những năm tháng qua.

Khương Lê cụp mắt xuống, viền mắt nóng lên.

Chỉ qua vài lời của bà chủ quán ban nãy, nàng hiểu trận hỏa hoạn bảy năm khủng khiếp thế nào, cũng bao nhiêu chút do dự lao đám cháy, dùng xác phàm trần để đổi lấy một tương lai cho hậu nhân của họ Vệ.

Thanh Châu như , Vệ gia như , khiến nàng đau lòng?

Dường như cảm nhận tâm trạng u buồn của Khương Lê, những ngón tay thon dài của Hoắc Giác từ từ đan lấy mười ngón tay nàng, : “A Lê, ăn xong ? Chử thế thúc vẫn gặp nàng, đưa nàng gặp thúc nhé?”

Khương Lê vội kìm nén nước mắt, đáp “Được”.

***

Chử Ngộ hai ngày hai đêm chợp mắt, nhưng tinh thần vẫn .

Ông Hoắc Diễm đích nâng đỡ, thuật bày binh bố trận cũng là do Hoắc Diễm trực tiếp truyền dạy. Bảy năm , ông tận mắt chứng kiến Hoắc Diễm tên b.ắ.n chiến trường như thế nào, mang thể trọng thương gắng gượng để sắp xếp cho Hoắc Giác rời khỏi Thanh Châu.

Lúc đó, câu cuối cùng Hoắc Diễm với ông chính là giữ vững quân Thanh Châu.

“Chử Ngộ, rời khỏi phủ Tướng quân, đừng đầu , đừng cứu ! Hãy giữ vững quân Thanh Châu, giữ vững Thanh Châu! Đây là quân lệnh!”

Chử Ngộ trải qua bao năm sống c.h.ế.t sa trường, từng lúc nào căm ghét bản như .

ông , quân Thanh Châu là do tướng quân một tay bồi dưỡng , là tâm huyết, cũng là hoài bão của tướng quân. Ông giữ vững quân Thanh Châu mới để tên tiểu nhân Tần Vưu như ý.

Chử Ngộ giữ suốt bảy năm, giờ đây cuối cùng cũng báo thù mũi tên đ.â.m lưng cho tướng quân.

đủ, còn xa mới đủ.

Kẻ nơi cao xa ở triều đình , cũng thể tha.

Khi Khương Lê và Hoắc Giác đến phủ Tướng quân, Chử Ngộ xong mấy bức mật thư. Tuy ông ở Thanh Châu, nhưng trong Thịnh Kinh cũng vài bạn tâm giao, lẽ thể giúp đỡ Hoắc Giác.

“Khi nào cháu về Thịnh Kinh thì gửi những bức thư đến phủ của mấy , lẽ sẽ ích cho cháu.”

Chử Ngộ xong thì sang Khương Lê, hiền từ : “Cháu chính là A Lê nhỉ? Chiêu Minh lúc chính là cháu và Tô đại phu cứu nó ở phố lớn Chu Phúc, thế thúc tại đây xin cảm tạ cháu!”

Nói định chắp tay hành lễ.

Khương Lê thể nhận đại lễ của bậc trưởng bối, vội nghiêng tránh, : “Chử thế thúc cần khách sáo, cũng chẳng gì nhiều, đều là công của Tô lão gia.”

Nàng cũng chỉ chăm sóc một chút khi Hoắc Giác hôn mê mà thôi, ân cứu mạng gì?

Thấy tiểu cô nương tỏ vẻ bất an, ánh mắt Chử Ngộ càng thêm từ ái, lấy một con d.a.o găm lớn bằng bàn tay, đưa cho Khương Lê, : “Tốt

, khách sáo với A Lê nữa. Vậy A Lê cũng đừng khách sáo với thế thúc, đây là món quà gặp mặt thế thúc ông ngoại của Chiêu Minh tặng cho cháu, cháu xem thích ?”

Đó là một con d.a.o găm tinh xảo, hình trăng khuyết, nạm mấy viên hồng ngọc kích cỡ to nhỏ khác , ở chỗ chuôi d.a.o còn một lỗ nhỏ, xỏ dây lụa thể đeo ở thắt lưng.

Người vẫn thể từ chối lễ vật của trưởng bối, huống chi còn là nhân danh Hoắc lão tướng quân tặng.

Khương Lê do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy con d.a.o găm, : “Đa tạ Chử thế thúc, A Lê thích.”

Chử Ngộ con cái, cũng nữ nhi thích cái gì, thấy vẻ mặt Khương Lê giả vờ, là thực sự thích, trong lòng tự nhiên cũng vui vẻ.

Ông giữ hai chuyện cả buổi chiều ở phòng khách, ăn cơm tối ở phủ Tướng quân, mới luyến tiếc với Hoắc Giác: “Cháu yên tâm về Thịnh Kinh, chỉ cần còn sống, sẽ để Thanh Châu gặp loạn. Lần Nam Thiệu mất một Đại tướng và mấy nghìn binh mã, chắc chắn sẽ từ bỏ ý đồ, thế thúc Thanh Châu canh giữ, nên thể đích tiễn cháu về Thịnh Kinh .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-211.html.]

Chử Ngộ đến đây, dừng , sâu mắt Hoắc Giác, mới tiếp tục: “Chiêu Minh , thế thúc ở Thanh Châu đợi cháu và A Xuân về.”

Hoắc Giác hiểu Chử Ngộ “về” , là trở về với tư cách con cháu Vệ gia.

Nhìn khuôn mặt Chử Ngộ rõ ràng già hơn bảy năm nhiều, gật đầu đáp: “Ngày Cẩn và a tỷ chắc chắn sẽ về thăm thế thúc, mong thế thúc bảo trọng.”

Ra khỏi phủ Tướng quân, trời tối.

Khương Lê liếc vò rượu nhỏ bằng hai bàn tay trong tay Hoắc Giác, tủm tỉm : “Chứ thế thúc rượu ngon, chúng cần tìm quán rượu bên ngoài nữa. Chi bằng tìm một chỗ uống rượu, còn nếm rượu Thanh Châu .”

Ban nãy Chử Ngộ nhà nàng mở quán rượu, lập tức đào từ gốc cây một vò rượu nhỏ tặng nàng, là rượu ngon ủ lâu năm của Thanh Châu.

Khương Lê nhận rượu hề do dự, rượu ủ lâu năm chỉ lắng đọng năm tháng trôi qua, mà còn linh khí sơn thủy của một vùng đất, vô cùng quý giá.

Của ngon như , hiếm khi Chử Ngộ sẵn lòng bỏ !

Nghe vẻ háo hức trong lời tiểu cô nương, Hoắc Giác mỉm , : “Được, đưa nàng đến một nơi thích hợp để uống rượu.”

***

Mãi nửa canh giờ , Khương Lê mới nơi thích hợp để uống rượu mà Hoắc Giác là tổ trạch cũ của Vệ gia.

Cũng chính là nơi nhi tử vị Thủ phụ từng ở.

Khương Lê Hoắc Giác kể sơ qua về sự việc xảy tại phủ Tả Tham nghị đêm qua, tất nhiên cũng Lăng Nhược Phàm phạm gì, trong lòng nàng hề chút đồng cảm nào với đó.

Trên đời rõ ràng bao nhiêu con đường để , cứ chọn con đường lệch lạc hại hại ?

Khương Lê quanh một vòng.

Nơi đây vẫn binh lính canh gác nghiêm ngặt, vì những thứ cần tìm đều lục soát hết nên đêm nay còn một ai canh gác cổng chính nữa .

Hoắc Giác dẫn nàng phủ từ cửa hông, đến một khu viện ở góc Tây Nam.

“Đây là nơi từng ở , gọi là Văn Lan viện. Trong sân Văn Lan viện trồng cây ngô đồng. Đến mùa xuân, chim khách thường đến đậu, kêu mãi thôi cành cây.”

Phủ mà Lăng Nhược Phàm xây dựng mảnh đất phong thủy , dù là cách bố trí phong cảnh, đều khác gì so với tổ trạch Vệ gia ngày xưa.

Ngay cả tên Văn Lan viện cũng đổi, chỉ là cây ngô đồng trong sân bằng cây hợp hoan.

Hoắc Giác chỉ một cây hợp hoan cao hơn cả một tòa nhà, : “Chúng lên cây uống rượu .”

Không khí mùa thu nhuộm vàng cả những cây hợp hoan trong sân, từng lớp lá vàng cành lay động như sắp rụng, ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống hóa thành từng đốm sáng mặt đất.

Hoắc Giác ôm Khương Lê, khẽ vận khí một cái ung dung bay lên cây, một cành cây to khỏe nhất ở cao.

Khi còn nhỏ, Khương Lê thường leo trèo những cây ăn quả ở núi Thanh Đồng.

Lúc lên cây, tất nhiên nàng sợ, hứng thú mở nút vải đỏ bình rượu , đặt miệng uống một ngụm.

Rượu mát, hương vị đậm đà, quả thật là rượu ngon.

“Rượu ngon lắm.” Khương Lê nâng hai tai bình rượu, đưa đến bên môi Hoắc Giác và : “Chàng nếm thử xem.”

Hoắc Giác một tay đỡ eo nàng, tay nâng cổ tay nàng, cúi đầu uống một ngụm lớn, dòng rượu trong suốt chảy từ khóe môi .

Khương Lê đường nét gương mặt thanh tú của ánh trăng phác họa càng thêm nổi bật, thoáng chốc như mê hoặc.

Người vẫn rượu say, tự say.

Nhân lúc Hoắc Giác cúi đầu, nàng áp đôi môi ấm áp lên khóe miệng , đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m nhẹ.

Thân thể Hoắc Giác khựng , ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, nghiêng đầu đỡ lấy gáy nàng, in môi lên môi nàng.

Khương Lê nhắm mắt , mũi và miệng chỉ còn hương rượu nhẹ nhàng, cùng với mùi hương xạ và trúc quen thuộc .

Gió đêm khẽ thổi, vài chiếc lá vàng bay qua bên nàng, chạm đôi giày thêu hoa hợp hoan, rơi xuống đất một tiếng động.

Nàng cảm nhận từng bước ép sát, cùng với nụ hôn điên cuồng như đang công thành đoạt đất.

Tim Khương Lê đập thình thịch, lòng bàn tay buông lỏng, bình rượu nhỏ trong tay trượt xuống.

Nàng kêu lên một tiếng, đột ngột mở mắt, khóe mắt nhanh chóng liếc thấy lang quân của nhanh chậm dùng mũi chân giữ vững bình rượu, khẽ nâng lên, bình rượu rơi lòng bàn tay .

Vài giọt rượu b.ắ.n từ bình rượu cuốn theo gió, rơi hai bóng đổ dài mặt đất.

Ánh trăng kéo dài bóng hai .

Chỉ thấy trong bóng lay động, lang quân khẽ cọ mũi mũi tiểu nương tử, khàn giọng : “A Lê chuyên tâm…”

Đêm cuối cùng của Khương Lê ở Thanh Châu tiêu hao trong một bình rượu và những nụ hôn nồng nhiệt của Hoắc Giác.

Đến nỗi về , nàng cành cây, thậm chí cảm giác như đang bay bổng mây.

Khi trở về Thanh Vân quán, vẫn quên hào khí ngất trời mà với Hoắc Giác: “Chàng yên tâm, một ngày, sẽ chuộc tổ trạch họ Vệ cho Vệ tiểu tướng quân của chúng !”

Hoắc Giác đáp lời hứa của chú sâu rượu nhỏ , lấy khăn ướt lau mặt rửa cho nàng. Đợi đến khi tiểu nương tử mơ màng ngủ , mới cẩn thận đắp chăn cho nàng bước khỏi khách xá.

Đêm trong núi vẫn luôn tĩnh mịch như thường lệ.

Ân đạo trưởng một cây cổ thụ, thấy đến thì vội vàng gật đầu : “Tiểu tử, đây uống .”

Bàn đặt gốc cây là một khúc gỗ cổ thụ to đến ba ôm, những vòng năm tháng chất chứa bao mưa gió của núi rừng .

Hoắc Giác cúi mắt ba chữ “Ân Tố Thập” khắc ở góc bàn, dịu giọng : “Đa tạ đạo trưởng chăm sóc cho tiện nội trong những ngày qua.”

Ân đạo trưởng : “Tính tình A Lê thuần khiết thẳng thắn, cô bé ở đây, núi non cũng náo nhiệt hẳn lên.”

Tiểu nương tử chỉ mới ở đạo quán vài ngày mà ít nước lê thu, mơ ngâm đường, bánh rau dại, nước mật trái cây, biến

những ngày tháng vốn tĩnh lặng khô khan trở nên sinh động, nụ khóe mắt còn rực rỡ hơn cả ánh nắng thu bên ngoài.

Loading...