TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:59:47
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vệ Xuân xong thì liếc Tiết Vô Vấn một cái, ánh mắt lành lạnh.

Người lúc nào cũng , chuyện gì cũng thẳng , cứ chia hai nửa. Nói một nửa giấu một nửa, chỉ chờ xem nàng nóng lòng như thế nào.

Vệ Xuân mắc bẫy của , lạnh nhạt một câu “Muốn thì tùy ”, tựa gối lớn ghế quý phi.

Tiết Vô Vấn vốn quen thói hổ thường ngày, thấy thế bèn lên ghế ôm lấy cô nương, cúi đầu tìm môi nàng .

Sau khi thơm nhẹ vài cái, mới : “Triều sớm sáng nay, Lỗ Đô Ngự sử mang mật thư bí mật gửi về từ Thanh Châu, tại điện Kim Loan tố cáo Tả Tham nghị Bố chính ti Thanh Châu Lăng Nhược Phàm và Trấn Quốc Tướng quân Tần Vưu thông đồng với giặc bán nước. Chu Nguyên Canh giận dữ, lệnh cho Đại lý tự, Đô sát viện và Hình Bộ cùng thẩm án , điều tra cho rõ ràng, lôi tất cả những kẻ tham gia từng một.”

Tiết Vô Vấn đến đây, đôi mắt đào hoa đa tình khẽ nheo , khỏi nhớ đến sự mất bình tĩnh của Thành Thái Đế hôm nay.

Hai cái chặn giấy và chén bàn ông đập vỡ nát, đôi mắt sưng húp mờ đục đang , cứ thế lác mắt chỉ đám quần thần đang quỳ đầy sân, lớn tiếng mắng chửi, dáng vẻ điên cuồng.

Khác hẳn với vị quân vương “tài đức sáng suốt” từng cử chỉ đều học theo Thái tử.

Nhìn dáng vẻ như điên của ông , các quần thần trong điện Kim Loan đều im thin thít.

Ngay cả Lăng Duệ cũng dám tiến lên kêu oan cho nhi tử nhà , chỉ lộ vẻ mặt trắng bệch, run rẩy quỳ đất, cầu xin Hoàng thượng nguôi giận, bảo trọng long thể.

Sau khi tan triều, còn lảo đảo quỳ ngoài điện Dưỡng Tâm suốt hai canh giờ.

Tiết Vô Vấn cúi mắt Vệ Xuân, thấy sắc mặt nàng bình thản thờ ơ, dường như cũng vui mừng vì lời đó của , bèn hôn lên mí mắt nàng , kể cho nàng những chuyện xảy triều đình hôm nay.

“Hôm nay Lăng Duệ chắc thấm thía thế nào là vui quá hóa buồn. Trước đó tin tức tiểu tử cho đưa đến đều là tin giả, khi lên triều hôm nay lẽ ông còn đang mơ về việc quân quyền Thanh

Châu đều rơi tay , nào ngờ, lên triều nhận tin nhi tử c.h.ế.t thảm, tín bắt. Vị Lăng Thủ phụ của triều Đại Chu chúng , e rằng đêm nay sẽ thể ngủ yên.”

Vệ Xuân khẽ “Ừm” một tiếng, mấy ngày , khi Ám Nhị trở về phủ Định Quốc Công, mang về lời nhắn của Hoắc Giác.

Việc ở Thanh Châu, nàng cũng tám chín phần.

Tin Tiết Vô Vấn với nàng , thực nàng cũng đoán . Còn về tin

Vệ Xuân hạ mi mắt xuống, giơ tay vẽ theo hoa văn phi ngư mãng xà y phục của Tiết Vô Vấn, : “Tin liên quan đến Tiết

thế thúc ? Tiết thế thúc… cũng sắp về Thịnh Kinh ?”

Nàng xong, vẻ mặt đó còn đùa cợt của Tiết Vô Vấn lập tức cứng .

Rồi bật , quả thật chẳng giấu nàng điều gì.

“Vệ Đại nương tử của chúng nên mở quầy bói toán ? Đoán cái nào trúng cái đó.” Tiết Vô Vấn tặc lưỡi một cái, bóp bóp cằm nhọn

của Vệ Xuân, : “Hay là, chỉ Vệ Xuân là hiểu rõ nhất cách đoán ý ? Những suy nghĩ trong lòng đều thoát khỏi đôi mắt của nàng ?”

Nói xong, tìm mắt nàng , trong ánh mắt mang theo nụ trêu chọc, dáng vẻ đó bao nhiêu đắn thì bấy nhiêu đắn.

Làm gì chút thái độ nào chuyện nghiêm túc với khác?

Vệ Xuân để ý đến việc đùa giỡn, chỉ lặng lẽ mắt , : “Có là tin từ Túc Châu truyền về ? Bắc Địch tuy c.h.ế.t một Thái tử, nhưng vẫn còn một Nhị Hoàng tử đầy tham vọng, Tiết thế thúc về lúc ?”

Tiết gia đời đời canh giữ Túc Châu, đối với Tiết Tấn mà , trừ phi Túc Châu yên , nếu chắc chắn sẽ rời khỏi Túc Châu.

Những gì Vệ Xuân nghĩ cũng là điều mà nhiều đại thần trong triều nghĩ. Bắc Địch là dân du mục, nơi đó ai cũng hung hãn, còn khó đối phó hơn Nam Thiệu.

Hoàng Đế Bắc Địch cao tuổi, gối hơn mười Hoàng tử, nhưng Hoàng tử trưởng thành thực sự khả năng kế vị ngôi vua chỉ Thái tử và Nhị Hoàng tử.

Ban đầu Hoàng Đế Bắc Địch coi trọng Thái tử, đặc biệt bỏ tiền lớn mời danh nho của Đại Chu dạy dỗ tỉ mỉ cho Thái tử, nghĩ rằng , trăm trận trăm thắng.

Tuy nhiên, cùng với sự trưởng thành của Nhị Hoàng tử, trái tim ông dần dần nghiêng về phía Nhị Hoàng tử.

Nhị Hoàng tử so với Thái tử, thêm một phần bản tính loài lang sói, về tài năng bày binh bố trận cũng cao hơn Thái tử, nhiều tướng lĩnh

Bắc Địch tôn sùng.

Mẫu tộc lưng của Nhị Hoàng tử cũng là bộ lạc giàu đông đúc nhất Bắc Địch, vì , tiếng ủng hộ Nhị Hoàng tử trong triều đình Bắc Địch cũng ngày một cao hơn.

“Dù phụ phế Thái tử Bắc Địch, nhưng lấy mạng . Lần Thái tử Bắc Địch xuất chinh là do trúng kế của Nhị Hoàng tử, lẽ Nhị Hoàng tử phát hiện kế hoạch của và Lăng Duệ lộ, nên đơn giản tương kế tựu kế, âm mưu hãm hại Thái tử một phen, thiết kế cho ca ca ruột lên chiến trường lập công.”

“Nếu phụ thật sự g.i.ế.c Thái tử , thì đúng là giúp Nhị Hoàng tử một việc lớn. Phụ thể giúp việc , chỉ sai bí mật đầu độc . Hiện tại Thái tử trúng độc mà , thứ độc đó im lặng tiếng, ít nhất tiềm ẩn một năm mới phát tác. Đưa về Bắc Địch an , nàng xem tính sổ cũ với của ?”

Nhị Hoàng tử Bắc Địch tính tình độc ác, nhưng Thái tử cũng hiền lành, tính tình âm hiểm xảo quyệt. Bảy năm Tiết Tấn từng ám hại, trúng độc.

Bây giờ cũng coi như là ăn miếng trả miếng.

“Vậy, Thái tử Bắc Địch c.h.é.m c.h.ế.t chiến trường cũng là tin giả do chính tung ?” Vệ Xuân hỏi.

”Ừm.” Tiết Vô Vấn khẽ một tiếng: “Trong chiến báo phụ gửi về g.i.ế.c c.h.ế.t vị Thái tử , chẳng qua là Thái tử Bắc Địch lên đài diễn kịch cho Nhị Hoàng tử xem mà thôi. Ta đoán, qua một tháng nữa, ít nhất Nhị Hoàng tử Bắc Địch sẽ mất một viên Đại tướng, chịu trách nhiệm cho thất bại chiến trường .”

Chỉ cần là việc , nhất định sẽ để dấu vết.

Thái tử Bắc Địch dù thế nào cũng sẽ quy thất bại cho đấu đá phe phái. Dân chúng Bắc Địch vốn sùng bái kẻ mạnh, một thất bại đủ khiến mất ít lòng dân.

Chỉ cần tìm bằng chứng Nhị Hoàng tử hãm hại , ít nhất thể xoa dịu lòng dân, lấy lòng dân mất.

Thấy cô nương trong lòng nhíu mày, Tiết Vô Vấn thở dài một tiếng, : “Thôi, những chuyện với nàng nữa. Vốn nghĩ những điều nàng sẽ vui vẻ hơn, nhưng xem nàng nhíu mày thành cái gì

?”

Nói xong bèn chuyển hướng câu chuyện: “Hôm nay nàng và A Oánh chép kinh sách cùng bà nội ? Có mệt ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-215.html.]

Vệ Xuân trả lời , chỉ bình tĩnh : “E rằng một tháng nữa Tiết thế thúc sẽ về đến Thịnh Kinh.”

“Sao thế? Sợ c.h.ế.t ?” Tiết Vô Vấn buồn vuốt thẳng nếp nhăn giữa lông mày nàng , : “Sợ gì? Không thì một đôi quỷ phu thê .”

“Tiết Vô Vấn!” Vệ Xuân nhịn nâng cao giọng, nhíu mày càng sâu hơn.

Tiết Vô Vấn thấy nàng sắp giận, còn trêu chọc nữa, bàn tay lớn nắm lấy eo thon của nàng , khẽ kéo một cái, kéo nàng lòng, thấp giọng : “Đợi phụ về, một trận roi là tránh khỏi.

nàng cũng đừng lo lắng, bà nội ở đó, dù cũng đến mức thương gân động cốt.”

Gia huấn của phủ Định Quốc Công là trung thành với Đại Chu, trung thành với quân vương, bảo vệ Túc Châu, vĩnh viễn dính đấu đá phe phái.

Những việc Tiết Vô Vấn ở Thịnh Kinh trong một năm nay, vi phạm gia huấn. Sợ rằng đánh mười trận roi, cũng thể dập tắt cơn giận của Định Quốc Công.

Vệ Xuân nhớ đến những vết sẹo chằng chịt lưng , tay vô thức vuốt ve lưng .

Tư thế khiến nàng càng gần hơn, một làn hương nhạt quấn quýt nơi đầu mũi. Hắn vốn thích dùng hương, nhưng vì ngày đêm ở bên cạnh nàng , nên cũng dính mùi hương nàng .

Chưa từng một lúc nào giống như lúc , khiến nàng rằng, nam nhân thuộc về nàng .

Vệ Xuân tựa cằm lên bờ vai cứng rắn của Tiết Vô Vấn, dịu dàng : “Nếu Tiết thế thúc phạt , giấu . Không giống như bảy năm , của , cũng là của . Tất cả những vết thương chịu, đều .”

Tiết Vô Vấn tiên là sửng sốt, mỉm . Trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng quyến luyến.

“Được.” Hắn ôm chặt cô nương trong lòng, thấp giọng : “Người của nàng đồng ý với nàng.”

***

Ánh trăng lạnh lẽo sáng ngời, tuyết bay như bông, rơi đầy khắp mặt đất. Một cỗ xe ngựa chậm rãi di chuyển tuyết, để hai vết bánh xe sâu.

Xe ngựa dừng ở cuối phố Tú Phường, Tề Xương Lâm xuống xe, thẳng cửa hông tiệm mì.

Đêm nay tuyết lớn, Chu Dục Thành nổi hứng, bảo lão Khổng đặt một bếp lửa cây, cùng ông ăn lẩu.

Lão Khổng tay nghề nấu nướng , từng miếng thịt đều thái mỏng, trong nồi đồng nước dùng màu trắng sữa đang sôi sùng sục, chỉ cần nhúng nhẹ là chín. Thừa dịp nóng ăn miệng, thịt tươi ngon, béo mà ngấy, lục phủ ngũ tạng như một dòng suối ấm áp nhẹ nhàng xoa dịu.

Tề Xương Lâm thấy Chu Dục Thành ăn ngon lành, cũng vội chuyện, nhận lấy đũa tre từ lão Khổng đưa tới, gắp một miếng thịt dê

đưa miệng, ăn : “Khổng thúc, nước dùng ngon thế mì thì phí quá.”

Ngụ ý là ăn mì.

Lão Khổng bèn dậy, cũng chê ông mặt dày, chỉ liếc bếp mì.

Chu Dục Thành liếc Tề Xương Lâm, : “Lăng Thủ phụ thậm chí còn mời và Hồ Đề ăn tối ?”

Quả thật Tề Xương Lâm trở về từ biệt viện của Lăng Duệ.

Thành Thái Đế lệnh cho Tam pháp ty cùng xét xử vụ án Lăng Nhược Phàm và Tần Vưu thông đồng với địch. Thông đồng với địch bán nước là tội lớn, một khi tội danh xác định, bộ Lăng gia sẽ gặp họa.

Lăng Duệ tránh xa vụ án , tất nhiên thể để tội danh của Lăng Nhược Phàm chứng thực.

Hơn nữa, Lăng Nhược Phàm bán nước, trong cả triều đình, ai tin Lăng Duệ ? Huống chi là Thành Thái Đế vốn ý đàn áp Lăng Duệ.

Hiện tại biện pháp khả thi duy nhất là để Tần Vưu con thí tội, một gánh hết tội danh.

Tần Vưu là xảo quyệt, phía còn họ Vương chống lưng. Nhờ Vương Quý phi và Đại Hoàng tử nên hiện tại ở Đại Chu họ Vương ngày càng thịnh vượng, coi là nhất thế gia của Đại Chu.

Một khi Tần Vưu kết tội, e rằng cả họ Vương ở Doanh Châu và vị Quý phi trong cung cũng sẽ liên lụy.

Lăng Duệ gọi Tề Xương Lâm đến biệt viện là vì chuyện .

Tề Xương Lâm là Hình bộ Thượng thư, chỉ cần động tay chân với chứng cứ là thể giúp Lăng Nhược Phàm thoát tội.

“Hôm nay Lăng Duệ còn ăn nổi một hạt gạo. Dù Lăng Nhược Phàm cũng là đứa con mà ông thực sự yêu thương, giờ t.h.i t.h.ể ở Đại lý tự, ngay cả một cái cũng , còn tâm trí mà ăn uống?”

Lăng Duệ ăn, ông và Hồ Đề dù đói cũng nhịn.

Chu Dục Thành hôm nay cũng , chính thê của Lăng Duệ là Mộ thị đích mang quan tài đến Đại lý tự cầu xin Tông Già, lo liệu hậu sự cho Lăng Nhược Phàm, nhưng Tông Già từ chối cho .

Tội danh xác định, ngay cả tư cách an táng, Lăng Nhược Phàm cũng .

Chu Dục Thành lắc đầu thở dài, : “Tự gây nghiệt, thể sống. Một khi con sai đường, những liên lụy luôn là thê nhi. Lăng Duệ và Lăng Nhược Phàm tội, nhưng Mộ thị và Lăng Nhược Mẫn vô tội.”

Lời của ông cũng là đang cảnh báo Tề Xương Lâm.

Tề Xương Lâm một tiếng, cầm bình rượu hâm nóng, rót một ly, bình thản ung dung : “Người vẫn vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Mộ thị và Lăng Nhược Mẫn hưởng vinh hoa phú quý bao nhiêu năm, tất nhiên cũng gánh chịu rủi ro mà vinh hoa phú quý mang .”

Giống như ông , đường đường là Hình bộ Thượng thư chính Nhị phẩm, nhưng dù là thê tử nhi tử đều từng hưởng nửa phần lợi lộc từ chức quan cao của ông .

Cũng vì thế, dù ông phạm tội gì, sống c.h.ế.t thế nào, cũng liên lụy đến họ.

Tề Xương Lâm xong, lão Khổng bưng một mớ mì tươi xong tới, thả nồi đồng. Nước dùng màu trắng đục sôi “ùng ục ùng ục” nổi bong bóng lớn, khói trắng bay lên trong gió tuyết.

Tề Xương Lâm đợi một lát, đến khi mì chín, bèn gắp cho Chu Dục Thành một đũa mì, chậm rãi : “Lăng Duệ nghĩ cách rửa sạch tội danh cho Lăng Nhược Phàm, để Tần Vưu gánh tội.”

Chu Dục Thành nhướn mày, Tề Xương Lâm : “Huynh định thế nào?”

Tề Xương Lâm : “Còn nữa? Dĩ nhiên là ông cảnh cáo Tần Vưu một phen, tiện thể hé lộ vài câu, để Tần Vưu kế hoạch của Lăng Duệ. Tần Vưu là kẻ trời sinh tính phản bội, Lăng Duệ cứu ông , tất nhiên ông tự cứu .”

Chu Dục Thành : “Tần Vưu là kẻ cực kỳ xảo quyệt, ông sẽ tự cứu thế nào?”

“Dĩ nhiên là dùng tất cả những gì trong tay để đổi lấy Vương Quý phi tính kế giúp.” Tề Xương Lâm : “Trước đây tên cũng là dựa họ Vương mới thể thăng tiến, nhưng từ khi phong Trấn Quốc Tướng quân, việc gì cũng chỉ lệnh Lăng Duệ, Vương gia sai khiến ông nữa. Giờ Lăng Duệ ông chết, ngoài Vương Quý phi , ông còn thể cầu ai?”

Loading...