TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 217

Cập nhật lúc: 2025-07-31 02:04:42
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vào ngày hai mươi lăm tháng mười một, năm Thành Thái thứ sáu, Hình bộ Thượng thư Tề Xương Lâm đến Đại lý tự, tự thú nhận tội của , rằng vụ án mưu nghịch của Tiên Thái tử bảy năm là một vụ án oan.

Ngày hai mươi tám tháng mười một, Thành Thái Đế lệnh cho Thứ phụ Nội Các Chu Dục Thành tạm thời quản lý Hình Bộ, cùng với Đại lý tự và Đô sát viện xét xử vụ án mưu nghịch của Tiên Thái tử.

“Nghe , hóa vụ án bảy năm là án oan! Ta nếu Tiên Thái tử Hoàng Đế thì lúc Tiên Đế thích khách ám sát, ngài xông lên đỡ tên độc cho Tiên Đế! Nếu trúng độc, thể của ngài trở nên yếu ớt như ?”

“Phải đấy! Lúc đó đều đồn đại mệnh Tiên Thái tử còn lâu, Tiên Đế vì trấn an triều đình còn đích đón Tiên Thái tôn cung, tỏ lòng thiên vị phủ Thái tử. Mọi đều Tiên Thái tôn Tiên Đế bế long ỷ, tự tay dạy dỗ. Tuổi Tiên Đế cũng cao, ngôi báu sớm muộn gì cũng là của Tiên Thái tử và Tiên Thái tôn, họ mạo hiểm mưu nghịch để gì chứ?”

“Nghe là Lăng Thủ phụ giật dây vụ án oan , chỉ vì Tiên Thái tử ý mời Vệ Thái phó khỏi Thanh Châu. Lăng Duệ Tiên Thái tử coi trọng, sợ chức vị Thủ phụ của giữ , mới liều lĩnh vu oan giá họa cho phủ Thái tử. Trước tiên trừ khử Tiên Thái tử và Tiên Thái tôn, đưa Khang Vương lên ngôi. Đợi đến thời cơ chín muồi, phế truất Khang Vương, tự Hoàng Đế.”

là lòng lang sói! Mấy hôm Thanh Châu và Túc Châu suýt nữa thì xảy chuyện, chẳng là vì vị Lăng Thủ phụ nóng lòng Hoàng Đế ! Than ôi, oan uổng nhất chính là gia đình Vệ Thái phó và Hoắc lão tướng quân, những trung thần lương tướng như vì một kẻ tiểu nhân mà mất mạng.”

đấy! Còn vị Phò mã của Trưởng Công chúa năm xưa, chẳng là vì minh oan cho Tiên Thái tử mà đập đầu c.h.ế.t trống Đăng Văn ?”

Dân chúng Thịnh Kinh tận mắt chứng kiến phủ Thái tử năm xưa chỉ trong vòng bảy mươi hai ngày sụp đổ, lúc đó trong lòng tuy đầy nghi hoặc, nhưng ai dám nhắc đến.

Hiện giờ Đại lý tự xét xử vụ án cũ, giải đáp những khúc mắc chôn giấu trong lòng bấy lâu nay.

Quả nhiên là án oan!

Nếu án oan, xét xử ?

Lại nghĩ đến bia công đức của Tiên Đế ở Hoàng lăng nhỏ máu, linh bài tổ tiên Vệ gia ở chùa Đại Tướng Quốc nứt toác, chẳng là vì oan khuất ?

Phải rằng, năm xưa chỉ vì tội danh mưu nghịch mà Tiên Thái tử và Tiên Thái tôn thậm chí còn chôn cất ở Hoàng lăng.

Tiên Đế yêu thương Tiên Thái tử và Tiên Thái tôn như , đương nhiên là c.h.ế.t nhắm mắt!

Còn hơn ba trăm mạng Vệ gia và Hoắc gia cũng biến mất trong một đêm hỏa hoạn, cảm thấy oan ức ?

Nếu tất cả những điều thật sự là do cố ý gây , thật nên lăng trì xử tử những đó!

“Sao vẫn bắt ? Không tên Thủ phụ chạy Hoàng cung kêu oan ? Hoàng Đế điện Kim Loan là do tên Thủ phụ đích đến cửa thỉnh cầu lên ngôi, ngài đừng vì thế mà tha cho tên Thủ phụ !”

Ngày Hoắc Giác và Khương Lê Kinh, bách tính xôn xao bàn luận về việc cớ Cẩm Y Vệ vẫn bắt , còn lo lắng Hoàng Đế sẽ vì tình xưa mà thiên vị bỏ qua cho Lăng Duệ.

Khương Lê buông rèm xe xuống, tò mò hỏi Hoắc Giác: “Người đó thật sự chạy kêu oan ? Hoàng thượng sẽ ?”

Những lời bách tính Hoắc Giác cũng thấy, thể khiến dư luận nghiêng về một phía trong thời gian ngắn như , một mặt là vì vụ án bảy năm quả thật quá khác thường, mặt khác đại khái là dẫn dắt dư luận.

Hoắc Giác đặt chén xuống, : “Chỉ là lời đồn đại thôi. Mấy ngày nay đó cáo bệnh ở nhà, ngay cả lâm triều cũng .”

Khương Lê “À” một tiếng: “Hoàng thượng đừng vì ông bệnh mà mềm lòng, chuyện thì dù bệnh đến chỉ còn một thở cũng để ông chịu xét xử gánh chịu hậu quả. Kẻ như ông khi c.h.ế.t dù xuống mười tám tầng địa ngục cũng đủ chuộc tội!”

Tiểu cô nương càng càng phẫn nộ, đôi mắt ướt át trừng lên, hận thể lập tức mắng mặt Lăng Duệ vài câu.

Hoắc Giác thấy buồn , Chu Nguyên Canh thể mềm lòng ?

Lúc chắc Lăng Duệ vẫn nghĩ chỉ cần ông nắm trong tay nhược điểm của Chu Nguyên Canh, Chu Nguyên Canh sẽ dám đuổi cùng g.i.ế.c tận ông .

Đáng tiếc, hai phong mật hàm sớm Tề Xương Lâm đánh tráo .

Vụ án mưu nghịch bảy năm là do Lăng Duệ bày mưu tính kế, Chu Nguyên Canh nhát gan như chuột, sợ khác phát hiện, dám bất kỳ quan hệ công khai nào với Lăng Duệ.

Cũng vì , để đề phòng ngày Chu Nguyên Canh qua cầu rút ván, Lăng Duệ để hai phong thư từ qua với Bắc Địch và Nam Thiệu, bên trong giấy trắng mực đen “lời hứa” năm xưa của Khang Vương với Thái tử Bắc Địch và Hoàng Đế Nam Thiệu.

Chỉ là Lăng Duệ vẫn luôn cho rằng mật hàm vẫn ông giấu kín, thực chất nó rơi tay Chu Dục Thành.

Chu Nguyên Canh bất mãn với Lăng Duệ lâu, chuyện Thanh Châu và Túc Châu là ngòi nổ, triệt để châm ngòi cho sự bất mãn của ông với Lăng Duệ những năm qua.

Thêm Trưởng Công chúa ở bên cạnh thêm dầu lửa, chỉ cần vụ án bảy năm liên lụy đến ông , ông nhất định sẽ đồng ý xét xử vụ án mưu phản của phủ Tiên Thái tử.

Sự thật cũng là như .

Tình cảnh của Lăng Duệ lúc là giậu đổ bìm leo cũng quá đáng.

Chẳng mấy chốc ông sẽ thế nào là bằng hữu xa lánh.

Hoàng Đế mà ông từng nâng đỡ g.i.ế.c ông , tín mà ông tự tay đề bạt phản bội ông , phụ nữ mà ông tưởng rằng yêu ông sâu đậm lợi dụng ông , khinh bỉ ông , ngay cả đứa con trai ông dạy dỗ cẩn thận cũng c.h.ế.t ông .

“Ông sẽ tự gánh chịu hậu quả.” Hoắc Giác đưa tay véo nhẹ má Khương Lê đang phồng lên, giọng mang theo chút dỗ dành: “Nhiều nhất là một tháng nữa. A Lê cứ đợi thêm, đến cuối năm, chuyện sẽ định đoạt.”

Khương Lê thời gian Tam pháp ti xét xử vụ án mất bao lâu, nhất là những vụ án trọng đại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-217.html.]

Lúc Hoắc Giác còn một tháng nữa, nhanh hơn so với dự đoán của nàng.

Một tháng, nàng vẫn đợi .

***

Một tháng Khương Lê chờ , nhưng Lăng Duệ thể chờ.

“Đem thuốc đến chỗ Vương Quý phi, mười ngày nữa, Bổn quan Chu Nguyên Canh chết.”

Lăng Duệ nắm chặt lọ thuốc trong tay, đưa cho nội thị cải trang xuất cung. Khuôn mặt vốn nho nhã giờ phủ đầy mây đen, trong mắt tràn ngập sát ý hung dữ.

Tên nội thị mặc áo vải thô cung kính nhận lấy lọ thuốc, giọng the thé đáp: “Đại nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ đem thuốc đến điện Thừa Loan.”

Lăng Duệ gật đầu, tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ, : “Hiện tại của Đô sát viện và Đại lý tự đang theo dõi sát, Bổn quan tiện đến am Tịnh Nguyệt nữa. Ngươi với Quý phi nương nương, vì Đại Hoàng tử, thể giữ Chu Nguyên Canh. Nếu , sớm muộn gì ông cũng sẽ phát giác phận thật sự của Đại Hoàng tử.”

Lăng Duệ dừng một chút, dặn dò: “Còn nữa, chuyện của Dư Chưởng ấn, bảo ông bình tĩnh đừng manh động, chớ tự loạn trận cước. Chuyện ông và Chu Nguyên Canh hạ độc Tiên Đế, trừ phi Chu Nguyên Canh Hoàng Đế nữa, nếu nhất định sẽ để tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của Tiên Đế.”

Nội thị cúi đầu đáp một tiếng, nhanh chóng lặng lẽ rời khỏi Lăng phủ. Hắn , trong thư phòng khác bước .

Người nọ mặc đồ tang trắng toát, dung nhan tiều tụy, đầu cài hoa trắng, chính là vợ cả của Lăng Duệ, Mộ thị.

Mộ thị trừng mắt đỏ ngầu Lăng Duệ, : “Người là ai? Thi thể của Phàm nhi, rốt cuộc khi nào mới đòi cho ?”

Lăng Duệ cau mày thật chặt. Mộ thị xuất khuê các, khi hai thành , bà luôn hiểu chuyện, dịu dàng săn sóc, là một hiền thê lương mẫu đúng mực.

từ khi t.h.i t.h.ể của Phàm nhi đưa về Thịnh Kinh, bà như phát điên, thỉnh thoảng chạy đến gây chuyện với ông , lóc om sòm, càng ngày càng phong thái của một đương gia chủ mẫu.

Hiện tại ông đang ở trong tình thế như băng mỏng, chỉ một chút sơ sẩy là sẽ mất mạng. Bà an ủi ông thì thôi, còn đổi tính tình hiền thục , hễ mở miệng là trách ông bảo vệ Phàm nhi.

Lăng Duệ trời âm u ngoài cửa sổ, trầm giọng : “Chẳng với nàng ? Mười ngày nữa! Mộ thị, chuyện của nàng đừng hỏi han nữa, nàng…”

Ông hết câu, Mộ thị bước nhanh đến, “chát” một tiếng, giáng cho ông một cái tát mạnh.

“Đừng hỏi han?” Mộ thị lạnh, giễu cợt : “Chàng tưởng chuyện của và vị trong cung ? Chàng tưởng chuyện đến am Tịnh Nguyệt thật sự ai ?”

Lăng Duệ cái tát gần như dồn hết sức lực của bà đánh đến nghiêng đầu, mặt móng tay bà cào một vết xước dài.

Ông thể tin nổi trừng mắt Mộ thị, đó gân xanh cổ nổi lên, nổi giận quát lớn: “Mộ thị! Nàng điên ? Nàng đang ? Nàng c.h.ế.t ?”

Mộ thị cố nén nước mắt, thảm thiết: “Lăng Duệ, trời mắt! Chàng chuyện gì trong lòng tự , rõ ràng sai là , tại c.h.ế.t là Phàm nhi của ? Chàng chính là đồ súc sinh, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng!”

Nói xong, khi nước mắt rơi xuống, bà xoay chạy khỏi thư phòng.

Lăng Duệ nghiến răng bóng lưng Mộ thị, đó thể loạng choạng, “ầm” một tiếng vịn chặt lấy góc bàn, lẩm bẩm: “Ta sẽ thua, chỉ cần Chu Nguyên Canh chết, bọn họ sẽ thể định tội . Đại Hoàng tử là con trai , chẳng lẽ nó giúp ? Còn Vương Loan, nàng vốn hận Chu Nguyên Canh, nhất định sẽ nhân cơ hội g.i.ế.c ông …”

***

Hoàng cung, điện Thừa Loan.

“Ông Chu Nguyên Canh c.h.ế.t thì tự g.i.ế.c , với Bổn cung những lời ích gì?”

Vương Loan xoay lọ thuốc trong tay, với Mã ma ma: “Ngươi xem ông tự phụ đến mức nào mới nghĩ Bổn cung sẽ tay g.i.ế.c giúp ông lúc ? Còn lấy Húc nhi uy h.i.ế.p Bổn cung, thật là si tâm vọng tưởng!”

“Nương nương hiểu rõ là , Lăng Thủ phụ chừng sắp… Nương nương nên tránh xa ông thì hơn.” Mã ma ma đến đây, tiến lên lấy lọ thuốc trong tay Vương Loan, : “Trong lọ chắc là thuốc độc, lão nô xử lý, kẻo thấy, rước họa .”

“Chậm , ma ma.” Vương Loan ngăn Mã ma ma : “Thuốc thể dùng , cứ giữ .”

Mã ma ma biến sắc: “Nương nương!”

Vương Loan : “Không dùng cho Hoàng thượng, ma ma đừng lo.”

Mã ma ma cau mày, nhưng cũng gì nữa, tìm một chỗ kín đáo cất lọ thuốc . Vừa xong việc thì nội thị đến bẩm báo, Hoàng thượng giá lâm.

Mấy ngày nay trong cung ai mà tâm trạng của Thành Thái Đế đang tệ, chén , chặn giấy trong điện Dưỡng Tâm ông đập vỡ bao nhiêu cái.

Cũng chỉ ở điện Thừa Loan , mới thể yên một chút.

Mã ma ma lo lắng Vương Loan, định mở miệng, nhưng thấy Vương Loan giơ tay lên, : “Ma ma lui xuống , Hoàng thượng thích ngoài.”

Mã ma ma đành nuốt lời định bụng, dẫn theo đám cung nữ hầu bên ngoài lui .

Thành Thái Đế bước nội điện, thấy Vương Loan đang định lấy đồ trong tủ gỗ kim tơ nam mộc, : “Hôm nay cần dùng Thần Tiên Hoàn nữa, A Loan đây cùng Trẫm chuyện.”

Loading...