TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 220
Cập nhật lúc: 2025-07-31 02:07:42
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Giác quan sát Lăng Duệ, thấy ánh mắt ông chớp động bất an, ý nơi khóe môi càng sâu.
“Nghe Tả Tham nghị đến mười sáu tuổi thi đỗ Thám hoa, tài hoa hơn còn chí lớn với quốc gia đại sự, khi thi đỗ Thám hoa tự xin trấn thủ Thanh Châu. Ai ai cũng , Tả Tham nghị phong thái của phụ . Trong mắt , hai cha con các ngài quả thật giống .”
Vừa dứt lời, đột nhiên “bốp” một tiếng, một chiếc quạt xếp ném xuống bên cạnh Lăng Duệ.
Chiếc quạt xếp đó là vật mà Lăng Nhược Phàm cũng mang theo, bốn chữ “Gia quốc thiên hạ” đó còn do chính tay Lăng Duệ đề, ý là luôn nhắc nhở Lăng Nhược Phàm ham mê hưởng lạc.
Lăng Duệ nhặt chiếc quạt xếp lên, dường như hiện lên hình ảnh Lăng Nhược Phàm tay cầm quạt cung kính gọi ông “Phụ ”.
Nỗi đau mất con ông cưỡng ép đè nén giờ như lũ kiến, từng chút từng chút gặm nhấm tâm can ông .
Lăng Duệ chậm rãi mở chiếc quạt xếp , chậm rãi ngước mắt lên, hỏi: “Hoắc đại nhân là ý gì?”
Hoắc Giác : “Khắc hạc thành mà giống vịt, vẽ hổ thành mà giống chó. Lăng đại nhân như , Tả Tham nghị cũng như .
Sống đến cuối cùng, chẳng qua chỉ là một trò .”
“Giờ hai cha con các ngài chỉ là trò trong miệng bách tính Thịnh Kinh, mà còn là trò mà sử quan sử sách. Lăng đại nhân Lăng gia thiên thu vạn đại, muôn đời lưu danh, nhưng ngài hao tâm tổn trí mưu đồ tất cả, chỉ biến bản thành nỗi nhục lớn nhất của Lăng gia. Nếu đại nhân may mắn con cháu, chúng nó nhất định sẽ coi ngài là nỗi hổ thẹn.”
Vị lang quân trẻ tuổi dáng như tùng, khuôn mặt thanh tú khuất ánh sáng, rõ ràng rõ thần sắc, ngữ khí cũng bình thản, nhưng khiến sự khinh miệt và coi thường trong lời của .
Là loại coi thường của kẻ ở vị trí cao đối với con kiến hôi trần tục.
Hoắc Giác giao thiệp với Lăng Duệ hai đời, tất nhiên lời nào thể đ.â.m tim ông nhất, khiến ông m.á.u thịt be bét, đau đớn chịu nổi.
Quả nhiên thấy Lăng Duệ trừng mắt, sự bình tĩnh gắng gượng bấy lâu những đả kích tầng tầng lớp lớp cuối cùng cũng sụp đổ.
Ông đột nhiên dậy, vì động tác quá lớn, xiềng xích kéo kêu “loảng xoảng”.
“Thằng nhãi ranh ngươi dám!”
Hoắc Giác bình tĩnh : “Tả Tham nghị là do giết, ở trong chính tòa nhà cũ của Vệ gia. Lăng đại nhân yên tâm, Tả Tham nghị c.h.ế.t đau đớn, chỉ là một kiếm xuyên tim, chống đỡ bao lâu tắt thở. Ta Lăng đại nhân thương con, an bài xong cho đại nhân .”
Nói xong, Lăng Duệ nữa, xoay khỏi lao ngục, dặn dò bên ngoài đưa t.h.i t.h.ể thối rữa của Lăng Nhược Phàm phòng giam của Lăng Duệ.
Để ông khi chết, ngày ngày đêm đêm đối diện với t.h.i t.h.ể con trai , yên .
***
Sáng sớm hôm , Tam pháp ti chính thức thẩm vấn Lăng Duệ, Thủ phụ Đại Chu tại Đại lý tự.
Ngoài Lăng Duệ, Binh bộ Thượng thư Hồ Đề, Hình bộ Thượng thư Tề Xương Lâm, và Trấn Quốc Tướng quân Tần Vưu cũng giam trong ngục, chờ thẩm vấn.
Hoắc Giác ngoài rèm cửa, thấy bên trong truyền đến từng tiếng chất vấn, cùng với tiếng gào thét nhận tội của Lăng Duệ.
Ánh mắt lóe lên, nhớ đến kiếp , Lăng Duệ cũng như , đến c.h.ế.t cũng nhận tội.
Khi đó g.i.ế.c Lăng Duệ chẳng qua chỉ là chuyện một chén rượu độc.
cuối cùng nỡ để Lăng Duệ c.h.ế.t dễ dàng như .
Hắn Lăng Duệ coi trọng danh tiếng, cho ông nếm trải nỗi khổ bại danh liệt thì thể để ông chết?
Tề Xương Lâm dâng lên hai quyển sổ sách, Dư Tú Nương cũng giao nộp hai phong mật hàm. Hắn liên kết với Chu Dục Thành, mượn tay Tông Già, thẩm vấn Lăng Duệ tại Đại lý tự.
Đáng tiếc vụ án thẩm một nửa, Lăng Duệ tự sát, khi c.h.ế.t để một bức thư máu, ông Lăng Duệ từng bất cứ chuyện bất trung bất nghĩa nào, nguyện lấy cái c.h.ế.t để chứng minh trong sạch.
Phải rằng, khi một thà tự sát cũng chịu nhận tội, phần lớn đời sẽ cho rằng oan.
Vì vụ án Lăng Duệ phản quốc, hãm hại trung lương cứ như thẩm một nửa bỏ dở.
Còn quyền thần Hoắc Giác thêm một tội danh coi thường mạng , bức hại trung lương.
Lúc đó Thành Thái Đế sớm trở thành phế nhân, Đại Hoàng tử lập Thái tử, cha giám quốc, còn Vương Quý phi trở thành kẻ thao túng lưng Đại Hoàng tử, những từng theo Lăng Duệ đều trở thành thế lực trong tay bà .
Lăng Duệ là tiếc mệnh, căn bản thể nào con đường tự sát, đặc biệt là khi con trai lên long ỷ điện Kim Loan.
Nguyên nhân cái chết, chẳng qua là Vương Loan để ông tiếp tục sống. Diễn một màn tự sát, chỉ thể lấy mạng Lăng Duệ, còn thể hắt nước bẩn lên Hoắc Giác, thể là một hòn đá hạ hai con chim.
Bây giờ, e rằng Vương Loan cũng chẳng Lăng Duệ sống nữa.
Hoắc Giác khẽ cụp mắt xuống, Lăng Duệ than thảm thiết: “Muốn gán tội thì thiếu gì lời! Ta vì Đại Chu tận tâm tận lực đến nay, chẳng công lao cũng khổ lao, các ngươi đối đãi với bề trung thành như thế ? Ta gặp Hoàng thượng!”
Hai phong mật hàm giả hôm qua trình lên tay Chu Nguyên Canh, lúc Chu Nguyên Canh hận ông thấu xương, thể gặp ông ?
Hoắc Giác thần sắc lãnh đạm phủi phủi bụi quan phục, bước khỏi Đại lý tự.
***
Đêm khuya Hoắc Giác trở về phố Vĩnh Phúc, qua cửa ngách của chính viện, thấy Khương Lê đang cùng mấy nha bà v.ú chôn vò rượu gốc mai.
Tiểu nương tử thấy lang quân nhà đó lặng lẽ nàng, vội cong mày, : “Hoắc Giác, đây mau!”
Mặt mày Hoắc Giác chợt ấm áp, “Ừm” một tiếng đến gốc cây, hỏi: “Hôm nay A Lê rượu gì?”
Khương Lê : “Năm nay hoa mai nở sớm, sáng sớm thức dậy, tuyết trắng tầng tầng lớp lớp phủ đầy cành, cành cây như đè cong. Ta nghĩ tuyết cây vương vấn hương mai, nên lãng phí, bèn cùng Đào Chu, Vân Chu cùng lấy tuyết ủ rượu. Đợi đến sang năm, rượu chắc chắn sẽ ngập tràn hương mai.”
Tiểu cô nương chỉ vò rượu mặt đất: “Đây, bận rộn cả một ngày, mới bảy tám vò .”
Chỉ thấy nền tuyết trắng phản chiếu ánh sáng trong vắt, mấy vò rượu xanh ngọc xếp ngay ngắn đất, khiến đêm tuyết lạnh lẽo dường như cũng thêm chút ấm của khói lửa nhân gian.
Hoắc Giác vò rượu đất, khuôn mặt nhỏ nhắn như ba chữ “Mau khen ” của tiểu cô nương, mỉm đáp: “Rượu thanh nhã thế mà bảy tám vò là dễ, A Lê thật sự tài giỏi.”
Khương Lê mím môi , để bà v.ú chôn vò rượu xuống gốc mai, tự kéo Hoắc Giác phòng ngủ.
Tay lang quân ấm, mười ngón tay thon dài như hành của Khương Lê sớm lạnh như băng, bàn tay to của Hoắc Giác nắm lấy, lúc mới cảm thấy lạnh.
Hoắc Giác nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Lê, khẽ nhíu mày, “Lần hái tuyết ủ rượu để nha bà v.ú là , nàng mới khỏi phong hàn, chớ để nhiễm lạnh nữa.”
Khương Lê tự đuối lý, vội ngoan ngoãn dạy bảo, tiện thể than thở một câu: “Mùa đông năm nay thật sự quá lạnh, tháng mười hai của những năm tuyết rơi lớn thế . Trời lạnh như , bao nhiêu chịu khổ.”
Hoắc Giác ngước mắt tuyết rơi lả tả ngoài .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-220.html.]
Trận tuyết lớn năm Thành Thái thứ sáu bắt đầu từ tháng mười vẫn ngừng, mãi đến cuối tháng tư năm mới dứt.
Cả Đại Chu trải qua một trận tuyết tai họa vô cùng hiếm gặp.
Trận tuyết thậm chí còn lan sang mấy nước lân cận, trong đó tình hình của Bắc Địch là nghiêm trọng nhất, bao nhiêu trâu bò dê cừu c.h.ế.t rét. Một khi sống nổi, những bộ lạc du mục ăn lông ở lỗ sẽ bắt đầu nghĩ cách cướp lương thực của khác.
Vào tháng hai tháng ba năm , quân Bắc Địch bắt đầu điên cuồng tấn công mấy tòa thành biên quan của Đại Chu, đốt phá cướp bóc, việc ác nào , bách tính biên quan c.h.ế.t vô kể.
Ngoại trừ biên quan, trong nội địa Đại Chu cũng khá hơn.
Dân đói phiêu bạt khắp nơi, ngay cả phủ Thuận Thiên cũng ít nạn dân đói kém chạy đến chân Thiên tử cầu xin Hoàng thượng cứu tế.
Hoắc Giác khẽ xoa xoa ngón tay.
Kiếp khi trận tuyết bắt đầu, cung, nhiều chuyện đều là nội thị trong cung kể . Lúc đó phủ Thuận Thiên quá nhiều lưu dân, khiến nạn lưu dân nghiêm trọng hơn những năm .
Kiếp , trận tuyết thiên tai trong kế hoạch của .
Quả thật, lúc ban đầu bày mưu tính kế, chỉ nghĩ là lợi dụng trận tuyết chút gì đó, còn về chuyện thể gì cho trận tuyết , căn bản quan tâm, cũng từng nghĩ tới.
bây giờ, khác .
Đêm vắng lặng, tiếng gió tuyết rít gào.
Hoắc Giác nhớ tới lúc rời khỏi Thanh Châu, Ân đạo trưởng với về nhân quả báo ứng. Cũng nhớ tới ngày đó, vô bách tính Thanh Châu cùng đến phủ Ngự sử, thỉnh cầu Ngự sử từ Kinh thành trình dân ý của Thanh Châu lên Thánh thượng, để rửa sạch oan khuất cho hai tộc Vệ Hoắc.
Còn câu than thở của tiểu nương tử: “Trời lạnh như , bao nhiêu chịu khổ.”
Vào phòng, Hoắc Giác cầm chiếc ấm nước đưa cho Khương Lê, vòng qua bình phong gỗ hoàng hoa lê, quan phục với nàng: “Tuyết năm nay e rằng sẽ gây chút thiên tai, nếu A Lê lo lắng, chúng chuẩn là .”
Khương Lê ôm chiếc ấm nước, tò mò hỏi: “Chuẩn như thế nào?”
Hoắc Giác một bộ thường phục , cũng đáp, bế ngang tiểu cô nương về phía giường, dịu dàng : “Chuyện ngày mai hãy , bây giờ còn việc quan trọng hơn cần .”
Khương Lê còn hỏi là việc quan trọng gì, ngẩng đầu lên thấy dập tắt đèn xung quanh, chỉ để một ngọn đèn đầu giường, còn thả màn xuống.
Khương Lê còn hiểu ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nóng rực, lời đến bên miệng cũng nuốt trở .
Tính , từ tháng chín bọn họ xuất phát Thanh Châu, họ còn mật giường nữa.
Người , đừng thấy bình thường lạnh lùng hờ hững, như thần tiên màng thế sự. Thực lên giường biến thành một khác, hận thể nghiền nát nàng nuốt bụng.
Thanh tâm quả dục ba tháng, vất vả lắm lúc nàng khỏi bệnh, cũng khó trách nhịn , đương nhiên nàng cũng là .
Khương Lê nhắm mắt , vòng tay ôm lấy cổ , chủ động hôn lên khóe miệng .
Rất nhanh thấy từ trong lồng n.g.ự.c phát một tiếng , khẽ hỏi: “Lần , là A Lê đến, là đến?”
Khương Lê , cũng hôn nữa, vội vàng lấy tay che tai, tức giận : “Không cho nhắc !”
Hoắc Giác nắm lấy cổ tay nàng, đặt tay nàng lên đầu, cúi đầu cắn tai nàng, : “Hiểu , đến.”
Khương Lê: “…”
Nha bà v.ú bên ngoài sớm khỏi sân khi đèn trong phòng ngủ tắt, Đào Chu, Vân Chu ôm lò sưởi về phía dãy nhà phía .
Mấy bà v.ú phía bỗng nhiên thấy Đào Chu phía gọi một tiếng. Mấy khó hiểu dừng bước, chờ Đào Chu phân phó.
“Ngày mai phòng bếp nhớ hầm canh, cho thêm hai con gà ác và a giao (cao da lừa).” Đào Chu khẽ ho một tiếng: “Từ ngày mai trở , ngày nào cũng hầm canh bổ . Phu nhân bệnh một trận, đông , cũng nên bồi bổ cho .”
Mấy bà v.ú vội vàng đồng ý, cũng nghĩ nhiều.
Đợi qua năm, phu nhân sẽ mười bảy tuổi, quả thật nên bồi bổ cho để mau chóng sinh cho công tử một trai một gái.
***
Ngọn đèn leo lét trong phòng, lay động từ giờ Tuất đến giờ Hợi, mới như kiệt sức mà lụi tắt.
Lúc Khương Lê Hoắc Giác bế trở giường, mí mắt mở nổi.
Hoắc Giác hôn lên khóe mắt nàng, đợi thở nàng đều đặn, mới vén chăn xuống giường, khoác áo ngoài thư phòng.
Hà Chu Hà Ninh canh giữ bên ngoài thư phòng, thấy đến, vội vàng mở cửa thư phòng, : “Chủ tử, hôm nay Triệu đại phu đến.”
Hoắc Giác : “Là bên Viên Thanh đại sư tin tức ?”
Hà Chu gật đầu : “Triệu đại phu Viên Thanh đại sư ở tháp Cửu Phật tìm lời châm ngôn thứ hai, nhưng mà…”
Hà Chu đến đây, đại khái là cảm thấy thể tưởng tượng nổi, theo bản năng dừng .
Viên Thanh đại sư tìm lời châm ngôn thứ hai, Hoắc Giác cũng bất ngờ.
Kiếp tự đến tháp Cửu Phật, cũng thu hoạch gì. Nếu đời thật sự lời châm ngôn thứ hai, e rằng cũng chỉ các đời trụ trì của chùa Đại Tướng Quốc mới lời châm ngôn đó giấu ở .
Sắc mặt Hoắc Giác chút gợn sóng, cũng vì lời của Hà Chu mà thất vọng, chỉ nhàn nhạt hỏi: “ mà cái gì?”
Hà Chu hít sâu một , : “Viên Thanh đại sư , nếu tìm , thì ông tự tạo một cái. Ông cả đời ông cứu vô , Phật tổ chắc sẽ trách tội ông . Cho dù trách, ông cũng sợ, cùng lắm thì ông tục.”
Hà Chu xong, nhớ tới vị cao tăng đôi mắt nghiêm nghị , trong lòng khỏi dâng lên một sự kính nể.
Vị Viên Thanh đại sư thật sự là câu nệ tiểu tiết, việc đều theo bản tâm, căn bản chiếc áo cà sa ràng buộc. Hà Chu rong ruổi khắp nơi nhiều năm như , từng gặp qua hòa thượng nào như .
Hoắc Giác xong lời của Hà Chu, khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh hiếm khi lộ vẻ kinh ngạc.
Ngay đó khẽ mỉm , cầm bút chấm mực, một bức thư, đưa cho Hà Ninh : “Ngày mai cùng Triệu đại phu đưa bức thư đến Dược Cốc cho Viên Thanh đại sư, ý của đại sư, chúng đừng nên phụ lòng.”
Hà Ninh lĩnh mệnh lui xuống.
Hoắc Giác buông bút, cầm bút lưu loát đầy một trang giấy, với Hà Chu: “Ở trại Bạch Thủy còn cất giấu chút bạc, ngày mai ngươi lấy bạc về, mua sắm những thứ liệt kê ở .”
Hà Chu cẩn thận xem những thứ liệt kê giấy, kinh ngạc : “Nhiều như ? Chủ tử dùng những thứ việc gì?”
Hoắc Giác treo bút lông lên, ý vị thâm trường : “Đương nhiên là dùng để qua mùa đông.”