TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 227

Cập nhật lúc: 2025-07-31 02:15:00
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọn nến khẽ nổ “lách tách”, ánh đèn lay động nhẹ.

Hoắc Giác đặt chén xuống, kéo Khương Lê lòng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng buông vai, cúi mắt hỏi: “Có Tú nương tử gì với nàng ?”

Khương Lê đáp: “Không , hôm đó Tú nương tử nhắc đến chuyện sang năm sẽ về Trung Châu, đó thì gì về chuyện của nữa, chỉ là mà thôi.”

Nói đến đây, tiểu cô nương tựa cằm lên vai Hoắc Giác, nhỏ giọng : “Ông gây bao nhiêu tội ác, nếu thật sự chịu tội chết, thì cũng thể trách ai khác.”

Hoắc Giác cọ cọ vành tai nàng, dịu dàng : “Chỉ là?”

Khương Lê im lặng một lát, mới : “Tú nương tử và Tề đại nhân một tiểu lang quân, tên là Tề Hoằng, tám tuổi . Kỳ thực tuy Tề đại nhân lập công chuộc tội, nhưng dù cũng bù đắp một phần lầm, coi như là sai mà sửa.”

Khương Lê bảy tuổi mất cha, hiểu khi con trai của Tú nương tử cũng giống như nàng, tuổi còn nhỏ mất cha, trong lòng luôn cảm thấy tiếc nuối.

Tú nương tử như , tiểu lang quân do bà nuôi dạy chắc chắn cũng tệ.

Tiểu nương tử xong câu đó thì im lặng.

Hoắc Giác vỗ vỗ lưng nàng, : “Tề đại nhân sẽ chết, chỉ là ông cũng phạm đại tội, tội sống khó thoát.”

Tề Xương Lâm trong vụ án của Lăng Duệ thật sự lập đại công, công tội bù trừ, so với hai Hồ Đề, Tần Vưu, tội của ông hẳn là nhẹ nhất, tội đáng chết.

Thành Thái Đế thể để bọn họ sống, quân thần chết, thần thể chết. Sau một hồi bàn bạc, Chu Dục Thành và Tông Già cũng chỉ trì hoãn ngày hành hình đến sang năm.

chỉ cần kéo dài đến mùa thu sang năm, ông sẽ cơ hội sống. Một đạo đại xá đủ để giảm tội c.h.ế.t của Tề Xương Lâm thành tội sống.

Quả thật, những đại tội như thông địch, mưu phản, bao giờ trong danh sách các tội thể đại xá. Chu Dục Thành sẽ để Tề Xương Lâm chết, giúp đỡ, nhân cơ hội đại xá để giữ mạng sống cho Tề Xương Lâm khó.

Khương Lê hiểu những chuyện quanh co trong triều đình, nhưng những lời Hoắc Giác , nàng luôn tin tưởng.

Hoắc Giác Tề Xương Lâm sẽ chết, ông sẽ chết.

“Ông phạm sai lầm như , thể giữ mạng là may mắn .” Khương Lê dừng một chút, : “Ông còn sống, Tú nương tử và Tề Hoằng chắc sẽ vui mừng.”

Hoắc Giác “Ừ” một tiếng.

Kiếp Tú nương tử đến ngục Đại lý tự nhận xác Tề Xương Lâm, là Tề An. Còn kiếp Tề Xương Lâm chủ động nhận tội, Tú nương tử cũng lựa chọn ở Thịnh Kinh, chờ khi ông c.h.ế.t sẽ đưa ông rời .

Hai ngày Hoắc Giác đến ngục Đại lý tự, Tề Xương Lâm là bình tĩnh nhất trong mấy vị quyền thần từng nắm giữ đại quyền giam trong ngục, dường như từ đầu đoán điều gì đang chờ đợi .

Ông hiểu rõ, từ khi đến Đại lý tự tự thú, ông thể sống. Ông cởi mũ ô sa, dâng lên tờ giấy cam kết, chẳng qua là đổi mạng của lấy sự chiếu cố của Chu Dục Thành đối với Tề Hoằng .

Lúc Hoắc Giác đến, Tề Xương Lâm thậm chí còn mỉm với : “Lúc A Tú xuất hiện ở Trạng Nguyên lâu, phái điều tra ngươi. Ngươi rõ ràng cũng là một sĩ tử nhà nghèo giống , cũng cưới một nữ thương nhân tài giỏi. Lúc đó còn nghĩ ngươi tuy còn trẻ nhưng hơn . bây giờ nghĩ , lưng Tông gia ngươi, lưng Tiết Vô Vấn ngươi, lưng Chu Dục Thành ngươi, lưng hai vị Ngự sử Đô sát viện cũng ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-227.html.]

Khi Tề Xương Lâm những lời , ngay cả ông cũng cảm thấy khó tin.

Ông luôn cảm thấy cục diện ở Thịnh Kinh một bàn tay vô hình đang thao túng, nhưng đoán là ai.

Cho đến khi Hoắc Giác từ Thanh Châu trở về, ông mới chợt hiểu , dường như trong đầu một sợi dây xâu chuỗi những suy nghĩ hỗn loạn với , cuối cùng cũng vén mây mù.

điều cũng quá khó tin, chỉ một trẻ tuổi mới quan trường một năm, thể tâm tư sâu sắc, thủ đoạn cao minh như ?

Tuổi đến hai mươi mưu lược như , ai tin?

Tề Xương Lâm ngay ngắn tấm chiếu rơm đơn sơ, mỉm ôn hòa, hỏi: “Hoắc đại nhân, ngươi rốt cuộc là ai? Người ngươi là ai?”

Hoắc Giác đáp, chỉ : “Sau Tề Thượng thư tự khắc sẽ .”

Tề Xương Lâm ngẩn một lúc, lắc đầu : “Ta còn bao nhiêu ngày nữa. Lời đại nhân , chẳng lẽ mùa thu sang năm, Thịnh Kinh một trận mưa m.á.u nữa ?”

Hoắc Giác , chỉ lặng lẽ Tề Xương Lâm một cái rời khỏi ngục Đại lý tự.

Cũng là ở trong ngục, cũng là án tử hình.

Tề Xương Lâm kiếp so với kiếp còn tâm như tro tàn. Rõ ràng đều là chịu chết, ông một loại tự tại, đạt điều mong .

Lần , ông cũng ngăn cản Tú nương tử đến nhận hài cốt của ông .

Sự an tâm , sự tự tại , lẽ là bởi vì ông khi ông chết, Tú nương tử nhất định sẽ đưa ông rời .

Hoắc Giác nhẹ nhàng nâng mặt Khương Lê lên, ánh nến dịu dàng chiếu sáng lông mày và đôi mắt nàng, đôi mắt trong veo của nàng phản chiếu khuôn mặt đang mỉm của .

Tề Xương Lâm kiếp kết cục nhất, mà Hoắc Giác kiếp cũng kết cục nhất.

***

Đêm khuya, khi đèn đuốc trong Hoắc phủ tắt, một bóng đen mặc y

phục hành lướt qua cửa hông, nhanh chóng hướng về phủ Công chúa.

Lúc trong phủ Công chúa, Huệ Dương Trưởng Công chúa đang nắm tay Kim ma ma, : “Bức mật tín Lăng Duệ chết, Triệu Vân sẽ sống. Ma ma, xem Triệu Vân thật sự còn sống ?”

Kim ma ma mấp máy môi, nhưng nên lời.

Ngay từ đầu bà cảm thấy Phò mã còn sống, năm đó t.h.i t.h.ể của Phò mã Công chúa tự xem qua, tự sờ qua. dáng vẻ đầy hy vọng của Công chúa khiến bà nỡ những lời mất hứng.

Loading...