Ấn tượng của về tiểu cô cô luôn là dịu dàng , từng thấy nàng lộ vẻ mặt đau khổ như .
Nhũ mẫu với đó là vì Phò mã của tiểu cô cô chết.
Trước khi Phò mã chết, tiểu cô cô thiết với , mỗi cung, đều mang cho vài món đồ chơi nhỏ bên ngoài, mật gọi là “Húc nhi”.
Khi đó ngày nào cũng mong tiểu cô cô cung, nhưng nàng ít khi cung, mà cũng đến thăm nữa.
Như thể chỉ trong một ngày, nàng còn là tiểu cô cô của nữa.
Trong kiệu đốt hương, Huệ Dương Trưởng Công chúa đưa lò sưởi tay cho Chu Hoài Húc, hỏi han vài câu về việc học của im lặng.
Gần đến điện Thừa Loan, Chu Hoài Húc liếc nàng , do dự một lát, nhỏ giọng chỉ đủ hai thấy: “Tiểu cô cô cung vì Phụ hoàng sẽ đánh ?”
“Choang” một tiếng, lò sưởi bằng đồng trong tay Huệ Dương Trưởng Công chúa rơi xuống đất.
“Con gì?” Nàng đột nhiên đầu, ánh mắt chút kinh ngạc: “Con… thấy gì?”
Chu Hoài Húc câu đó liền hối hận.
Nguyễn ma ma dặn , chuyện thấy đêm đó chôn chặt trong bụng cả đời, với ai, kể cả mẫu phi.
Cậu sợ hãi cúi đầu, như thể sai chuyện gì đó.
Huệ Dương Trưởng Công chúa hít một , nhẹ giọng : “Đại Hoàng tử từng thấy Phụ hoàng con, quở trách… cung nhân?”
Chu Hoài Húc lắc đầu, nghĩ một lúc, do dự gật đầu.
“Không cung nhân, là mẫu phi, con thấy Phụ hoàng đánh mẫu phi.”
Năm Thành Thái thứ bảy, tuyết rơi thành thiên tai
Người năm mới trừ tai ương, nhưng Tết năm nay vì chay tịnh cho Tiên Thái tử và Tiên Thái tôn, cả Thịnh Kinh phủ một màu trắng tang tóc.
Đến mười lăm tháng giêng, Tết Nguyên Tiêu, việc chay tịnh cuối cùng cũng kết thúc.
Ngày , phố Trường An treo đèn lồng đỏ rực, đèn hoa kết thành biển lửa, pháo hoa rực rỡ phần nào xua tan vẻ tiêu điều, lạnh lẽo do bão tuyết mang .
“Nghe từ sáng sớm trong cung thắp đèn Phật, Viên Huyền đại sư cũng mời cung tụng kinh.”
Sáng sớm Tông Khuê đến nhà bái phỏng, mượn cớ là để tặng lễ Tết cho Dương Huệ Nương, Như Nương cùng các vị chưởng quỹ, nhưng thực chất là đến để ăn ké.
Vị lang quân trẻ tuổi mặc cẩm bào màu lam, đầu đội kim quan chút khách khí ăn hết hai đĩa bánh sen và bánh sữa tơ vàng, lấy khăn lau tay, vẫy tay với Khương Lệnh: “Hiếm khi đến đây một chuyến, lát nữa cho xem bài sách luận gần đây.”
Khương Lệnh, “ việc” ngày Tết: “…“
Cậu giờ cũng coi như hiểu, mỗi Tông Khuê ca đến giảng bài cho , cơ bản là sẽ mất cả ngày.
Ăn sáng xong ăn trưa, ăn trưa xong tiếp tục ăn tối, ăn tối xong còn ăn thêm vài món khuya mới chịu rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-229.html.]
tấm lòng của Tông Khuê ca, cũng thể phụ lòng, vội vàng đồng ý.
Hai đang định khỏi chính sảnh, Tông Khuê bỗng nhớ tới chuyện của hai vị trưởng bối trong nhà mấy hôm .
Nghĩ một chút, dừng bước, với Hoắc Giác: “ , Trạng nguyên lang, mấy hôm ông bác đồng ý cho thúc thúc điều tra vụ án treo năm xưa. Mấy ngày nay thúc thúc ngay cả nghỉ Tết cũng nghỉ, ngày ngày ở trong phủ nha. Nghe tra phận của mấy cỗ thi thể, qua Tết Nguyên Tiêu sẽ phái tìm nhân của những .”
Ánh mắt Hoắc Giác ngưng .
Hắn đoán Tông Già nhất định sẽ để Tông Úc điều tra vụ án đó, nhưng ngờ nhanh như .
Tông Già quả hổ là đầu Tông thị ở Tịnh Châu.
Năm xưa ông thể bảo vệ Tông gia nanh vuốt của bè phái Lăng Duệ, đoạt chức Đại lý tự Khanh. Giờ phút cũng thể trong cơn mưa gió sắp đến, xem xét thời thế, đưa quyết định nhất.
Hoắc Giác , Tông Già quyết định nhanh như chỉ là vì xem xét thời thế, mà còn vì một câu của Chu Dục Thành.
Từ khi Lăng Duệ cách chức, Chu Dục Thành thế Lăng Duệ trở thành Thủ phụ Nội Các.
Một ngày khi Lăng Duệ bắt, Chu Dục Thành đích đến nhà bái phỏng, mỉm với Tông Già: “Đầu năm Lâm An động đất, nếu Hoắc tiểu lang sớm đưa cảnh báo, cứu sống bá tánh nửa thành, Tông đại nhân nghĩ đến tiểu Tông đại nhân sẽ ?”
Tiểu Tông đại nhân chính là Tông Úc.
Tông Úc nhờ lúc động đất cứu trợ kịp thời, lập đại công. Vì mới liên tiếp thăng quan hai cấp, thuận lợi phủ Thuận Thiên.
Phủ doãn phủ Thuận Thiên là của Lăng Duệ, Chu Dục Thành sớm .
Khi còn Tri huyện ở Lâm An Tông Úc nhiều phá kỳ án, trong mắt bá tánh phủ Thuận Thiên là một vị quan thanh liêm. ngày Lâm An động đất, nếu Hoắc Giác, Tông Úc đừng là kiếm công lao, e là ngay cả mũ ô sa cũng chắc giữ .
Chu Dục Thành đến với Tông Già một câu như , thực chất là đang đòi một ân tình cho Hoắc Giác.
Một ân tình mà Tông gia nợ Hoắc Giác.
Thực dù Chu Dục Thành đến, trong lòng Tông Già cũng hiểu rõ.
Tông gia thật sự nợ Hoắc Giác một ân tình, Hoắc Giác đòi ân tình nghĩa là bọn họ thể quên.
Hơn nữa, tình hình hiện nay tuy rõ ràng, nhưng cũng gần như . Nếu đợi đến khi thứ định đoạt, mới để Tông Úc lật vụ án cũ thì muộn.
Dệt hoa gấm vĩnh viễn bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Tuổi Tông Già cao, hậu bối trong Tông gia xuất sắc nhất chính là Tông Úc và Tông Khuê, đời gia chủ tiếp theo cũng ai khác ngoài Tông Úc.
Vụ án t.h.i t.h.ể chẳng là nền tảng để Tông Úc ngày thăng tiến ?
Tông Già thể gia chủ Tông gia nhiều năm như , khi cần đưa quyết định tất nhiên sẽ do dự.
Chu Dục Thành lập tức gọi Tông Úc đến, : “Đi điều tra vụ án , trả công đạo cho những c.h.ế.t oan uổng.”