TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 238

Cập nhật lúc: 2025-07-31 02:23:05
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ thấy bậc ngọc, Chu Hoài Húc khoác áo choàng dày bằng lông chuột màu xám xanh, chậm rãi bước lên bậc thang.

đè nén trăm mối suy tư trong lòng, khẽ cong khóe môi: “Húc nhi đến đây?”

Chu Hoài Húc thấy Vương Quý phi giữa trời tuyết, ngay cả áo choàng cũng mặc, vội vàng cởi áo choàng khoác lên Vương Quý phi, nhỏ giọng : “Trời lạnh, mẫu phi mặc áo choàng của Húc nhi .”

Chu Hoài Húc qua một năm cao thêm một chút, bên cạnh Vương Quý phi, chiều cao gần bằng bà .

Áo choàng của khoác lên Vương Quý phi, rộng cũng chật, vặn.

Chu Hoài Húc rụt vai, xoa xoa chóp mũi đỏ ửng vì lạnh, lúc mới chậm rãi trả lời câu hỏi của Vương Quý phi: “Tiểu cô cô sáng nay đến điện Càn Đông, bảo Húc nhi đến điện Thừa Loan, đừng ngoài. Mẫu phi, vì tiểu cô cô, vì bảo Húc nhi đừng ngoài?”

Vương Loan đôi mắt phượng hẹp dài của Chu Hoài Húc, nắm chặt áo choàng .

Không đáp mà hỏi ngược : “Ngoài việc bảo Húc nhi đến điện Thừa Loan, Huệ Dương Trưởng Công chúa còn gì với Húc nhi nữa ?”

Chu Hoài Húc bất an cắn môi, trong đôi mắt trong veo thoáng qua một tia giằng xé.

Một lúc , : “Tiểu cô cô , bảo vệ mẫu phi của Húc nhi, tiểu cô cô còn bảo Húc nhi can đảm.”

Chính vì những lời của Huệ Dương Trưởng Công chúa, Chu Hoài Húc mới lấy hết can đảm lời trong lòng với Vương Quý phi.

Tiểu lang quân Vương Quý phi với ánh mắt kiên định, giọng trong trẻo: “Con với tiểu cô cô, Húc nhi lớn , chỉ bảo vệ mẫu phi, còn bảo vệ tiểu cô cô nữa. Như , tiểu cô cô sẽ còn sợ hãi khi cung nữa.”

Sắc mặt Vương Loan trắng bệch, trong nháy mắt hiểu tất cả.

Giữa mùa đông lạnh giá, cơn gió lạnh buốt thấu xương trong khoảnh khắc ùa tim, khiến cả như rơi hầm băng.

hốc mắt dần dần nóng lên.

Vương Loan mím chặt môi, giọng vẫn như thường: “Mẫu phi . Húc nhi hãy theo Mã ma ma trong điện , mẫu phi lát nữa sẽ .”

Chu Hoài Húc theo Mã ma ma nội điện, Vương Loan Nguyễn ma ma với ánh mắt lạnh nhạt.

Nguyễn ma ma “bịch” một tiếng quỳ xuống: “Nương nương thứ tội!” Vương Loan lạnh giọng hỏi: “Chuyện khi nào?”

Nguyễn ma ma nghẹn ngào : “Ngày Đại Hoàng tử tròn tám tuổi.”

Tám tuổi.

Đêm Húc Nhi tròn tám tuổi thì sốt cao, sáng hôm tỉnh dậy còn với bà : “Mẫu phi… đau.”

Khi cứ nghĩ Húc nhi chính đau, kỳ thực là đang đau!

Vương Loan lặng lẽ đó, móng tay bật máu, từng giọt m.á.u đỏ tươi “tách” một tiếng rơi xuống nền tuyết chân.

Một lúc lâu , bà nắm chặt áo choàng của Chu Hoài Húc, đang định xoay , bỗng Nguyễn ma ma lớn tiếng gọi: “Nương nương.”

Vương Loan dừng , cúi đầu Nguyễn ma ma.

Nguyễn ma ma tự hôm nay khó tránh khỏi nghiêm phạt, cũng liệu giữ mạng .

, vài lời bà thể .

“Đại Hoàng tử thương nương nương nên liều mạng học một trữ quân xứng đáng. ngài vui, ở trong cung một chút cũng vui! Nương nương, xin hãy thương Đại Hoàng tử!”

Vương Loan im lặng một lát, nhẹ nhàng vuốt ve áo choàng , gật đầu : “Bổn cung .”

Nói xong, bà xoay bước điện Thừa Loan.

***

Trống Đăng Văn ở cửa Nam Trực vang lên ròng rã suốt hai khắc đồng hồ.

Tiếng trống đầu tiên vang lên khi Thành Thái Đế kiệu.

Từ khi tháp Cửu Phật hiển linh, ông bắt đầu thấy tiếng Phụ Hoàng quở trách, đêm đêm thể yên giấc.

Một buổi lâm triều vắt kiệt sức lực của ông .

Ông mệt mỏi nhắm mắt , để ý kiệu đang từ từ lăn bánh nền tuyết, hướng về phía cửa Nam Trực.

Càng đến gần cửa Nam Trực, tiếng trống càng rõ ràng. Thành Thái Đế kinh ngạc mở mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-238.html.]

Một lúc mới phản ứng , đây là đánh trống Đăng Văn!

Ông vội vàng vén rèm, đang định hỏi, bỗng thấy Triệu Bảo Anh hầu cận bên cạnh buông phất trần xuống, hai tay phủ phục, đầu dập xuống đất, giọng cung kính như .

“Nô tài đa tạ Hoàng thượng những năm qua hậu ái, hôm nay nô tài chỉ thể đưa Hoàng thượng đến đây, Hoàng thượng xin mời.”

Thành Thái Đế trừng lớn đôi mắt đục ngầu, quanh một lượt, trong lòng bỗng bùng lên ngọn lửa giận dữ.

“Tên chó nô tài , ngươi là ý gì?! Trẫm về điện Dưỡng Tâm! Còn tiếng trống bên ngoài là chuyện gì? Ngươi mau phái tra xét!”

lúc , một giọng trong trẻo quen thuộc vang lên từ ngoài tường cung.

“Ta là Trưởng Công chúa Đại Chu Chu Nguyên Ninh, hôm nay đích đánh trống Đăng Văn, tố cáo Hoàng Đế Đại Chu, trưởng của , Chu Nguyên Canh, tội g.i.ế.c cha hại , thông đồng bán nước, hãm hại Thái tử cùng trung thần, ức h.i.ế.p bá tánh!”

Hai mắt Thành Thái Đế càng trợn to hơn, nhất thời phân biệt đây là thật là ảo giác.

Ông cũng để ý đến Triệu Bảo Anh nữa, vội vàng xuống kiệu, thở hổn hển về phía cửa Nam Trực.

Bên ngoài cửa, Huệ Dương Trưởng Công chúa chậm rãi mở mật chiếu trong tay. Mật chiếu xuất hiện, tất cả quan và bá tánh đều đồng loạt quỳ xuống.

Cuối con đường tuyết phủ, Hoắc Giác chân tường thành, Huệ Dương Trưởng Công chúa và mật chiếu trong tay nàng .

Kiếp , tìm khắp phủ Công chúa mà thấy mật chiếu .

Vốn tưởng rằng một ngày Triệu Vân tỉnh, Trưởng Công chúa sẽ lấy mật chiếu .

Không ngờ, nàng công bố mật chiếu lúc .

Quả thật, việc hôm nay của Trưởng Công chúa phá vỡ kế hoạch của và Tiết Vô Vấn.

tình hình hiện tại còn hơn cả kế hoạch của .

Ánh mắt Hoắc Giác khẽ chuyển, dừng góc áo màu vàng ở phía xa.

Kiếp , một đao của Trưởng Công chúa g.i.ế.c Chu Nguyên Canh, kiếp , một tiếng trống của trống Đăng Văn tất nhiên cũng lấy mạng ông .

thể khiến ông sống bằng chết.

Hãy để ông tận mắt chứng kiến , thần tử, và cả bá tánh của ông , từng bước một cầm dùi trống, tố cáo Thiên tử vô đạo, bức ông thoái vị!

Đang suy nghĩ, hơn hai mươi dân mặc đồ tang trắng theo Tông Úc, đến cửa Nam Trực.

Chỉ thấy những dân phẫn nộ lượt tiến lên cầm dùi trống, đánh lên trống Đăng Văn.

“Ta tên là Lý Đình, là Kinh thành. Mười hai năm , trưởng nữ của , Lý Từ, Khang Vương bắt cóc ở ngoại ô Kinh thành, c.h.ế.t thảm trong Khang Vương phủ. Hôm nay ở đây tố cáo Khang Vương, cũng chính là đương kim Thiên tử Chu Nguyên Canh, tội coi thường mạng , tàn ngược bá tánh!”

“Ta tên là Trương Phùng, Khai Phong… Hôm nay ở đây tố cáo đương kim Thiên tử…”

“Ta tên là Tiền Phú Quý, Lâm An…”

Tiếng trống vang lên hết đợt đến đợt khác, đợi hơn hai mươi tố cáo xong. Một đang quỳ đất, bỗng dậy, kiên quyết bước đến trống Đăng Văn.

Dùi trống giơ lên, “đùng” một tiếng vang lên.

Chàng trai trẻ mặt mày cương nghị lớn tiếng : “Ta là Phó thống lĩnh cấm quân Lâm Quy, hôm nay đánh trống Đăng Văn, tố cáo Hoàng Đế Chu Nguyên Canh g.i.ế.c của là Lâm Ấu Nhụy. Lâm Quy ở đây khẩn cầu Hoàng Đế thoái vị, Thiên tử vô đạo, Quy phò tá kẻ vô đạo!”

Nói xong, liền tháo thẻ bài Phó thống lĩnh cấm quân xuống.

Hoắc Giác nhíu mày, chậm rãi tháo mũ ô sa đầu, bước lên phía .

Nghĩ từ khi trùng sinh, từng bước tính toán, mưu tính thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Cảnh tượng lúc , trong kế hoạch của , nhưng thể là thiên thời địa lợi nhân hòa.

Hoắc Giác nhận lấy dùi trống trong tay Lâm Quy, dùng sức đánh lên trống Đăng Văn, giọng vang dội:

“Ta là Giám sát Ngự sử Đô sát viện Hoắc Giác, tên thật là Vệ Cẩn, con cháu Vệ gia ở Thanh Châu. Ông nội là Vệ Hạng, ông ngoại là Hoắc Diễm từng tận tâm tận lực vì Đại Chu, c.h.ế.t vẫn thôi, vì đương kim Thiên tử lòng lang sói, mưu triều soán vị mà cả nhà oan chết. Hôm nay ở đây, cung thỉnh Hoàng Đế Chu Nguyên Canh thoái vị nhường hiền, tạ tội với thiên hạ, để yên lòng trời!”

Tiếng trống “đùng đùng” dứt bên tai.

Kiếp , đánh trống Đăng Văn ở cửa Nam Trực, cuối cùng cũng còn là a tỷ nữa.

Loading...