TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-07-31 02:27:43
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong cửa Nam Trực, Chu Nguyên Canh tiếng trống Đăng Văn vang lên từng hồi, từng từng một bước lên tố cáo ông thất đức, lảo đảo lùi hai bước.

Sao thế ?

Bảy năm , rõ ràng là bọn họ quỳ phủ Khang Vương, cầu xin ông kế vị.

Nay, bọn họ ông thoái vị!

Còn Huệ Dương, ông đối xử với như , thể đối xử với ông như thế?

Lăng Duệ c.h.ế.t , rõ ràng bọn họ cùng báo thù cho Phụ hoàng, tại vẫn còn oán hận ông ?

Cơn thịnh nộ thiêu đốt chút lý trí còn sót , Chu Nguyên Canh xông khỏi cửa Nam Trực, phẫn nộ chằm chằm Trưởng Công Chúa, chằm chằm Hoắc Giác, cùng với những bá tánh đang đánh trống Đăng Văn.

“Các ngươi dám! Trẫm là chân long Thiên tử!”

“Giang sơn là của Trẫm, các ngươi đều là thần dân của Trẫm, Trẫm các ngươi chết, các ngươi chết!”

“Hôm nay tất cả những kẻ phạm thượng, đều chết!”

Vị Hoàng Đế tự xưng khoan dung hiền minh, yêu thích quân thần cùng vui , giờ đây hai mắt đỏ rực, như điên, khàn giọng gào thét:

“Trẫm sẽ thoái vị! Không ai thể ép Trẫm thoái vị!” lúc , một giọng âm nhu lanh lảnh chen .

“Hoàng thượng! Thái tử mà Tiên Đế mong bao giờ là ngài! Ngài bao giờ là chân long Thiên tử!”

Dư Vạn Chuyết mặc một bộ tang phục trắng toát, chậm rãi bước về phía Thành Thái Đế, đôi mắt nhỏ dài tràn đầy phẫn hận và chế giễu.

“Bảy năm , khi ngài ép Tiên Đế uống thuốc độc ở Càn Thanh cung, ngài còn nhớ Tiên Đế ?” Dư Vạn Chuyết chằm chằm Chu Nguyên Canh, âm hiểm: “Tiên Đế , dù ngài g.i.ế.c , thiên hạ ngài cũng đoạt ! Bởi vì ngài, vô đức vô năng!”

Năm ngoái khi Lăng Duệ giam ngục, Chu Nguyên Canh ban cho Dư Vạn Chuyết một chén rượu độc.

Một vốn chết, mặc một bộ tang phục âm u, sắc mặt âm trầm tái nhợt, gầy như bộ xương khô, giống như quỷ từ địa ngục bước , mặt ông “khặc khặc”.

Chu Nguyên Canh theo bản năng lùi một bước. Cơn thịnh nộ nỗi sợ hãi thế.

Khoảnh khắc tiếp theo, ông lảo đảo một cái, ngã mạnh xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-239.html.]

Ông trừng mắt, thở hổn hển, những bông tuyết bay lả tả rơi xuống.

Trước mắt trắng xóa một mảnh, màu trắng thấu xương , giống hệt như màu trắng tang tóc khắp Kinh thành khi Phụ hoàng băng hà.

Cách đó vài bước, trong long liễn, rèm che màu vàng sáng gió thổi phần phật.

Triệu Bảo Anh lặng lẽ bên cạnh long liễn, lông mày hiền hòa, khóe môi mỉm , tấm lưng cúi xuống vẫn cung kính như khi.

vị Thành Thái Đế đang chật vật, ông hề tiến lên đỡ lấy.

Ông cử động, đám thái giám xung quanh cũng dám cử động.

Từng , vẻ mặt kinh hoàng, nhưng dám tiến lên một bước.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ thiên hạ thật sự sắp đổi ?

***

Giờ Tỵ hai khắc, đúng lúc tiếng trống Đăng Văn vang vọng khắp cửa Nam Trực, Chu Dục Thành ở phủ Thành Vương cung kính hành lễ.

“Kính xin Vương gia suy xét kỹ càng!”

“Chu Dục Thành! Ngươi đang ? Bổn vương tuy chỉ là một vị Vương gia nhàn tản quyền thế, nhưng cũng dung thứ cho ngươi ở phủ Thành Vương ăn hàm hồ!”

Thành Vương Chu Nguyên Quý tức giận Chu Dục Thành, ném mạnh cây bút lông tay xuống đất, ngón tay chỉ Chu Dục Thành, quát lớn:

“Ngươi đây là đang ép Bổn vương tội nhân của Hoàng thất Chu gia! Nếu Bổn vương thật sự theo lời ngươi , Bổn vương còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông của Hoàng thất Chu gia?”

Chu Dục Thành cung kính : “Kính xin Thành Vương gia vì giang sơn, vì xã tắc, vì lê dân bách tính vô tội mà suy xét. Đại Chu hiện nay, ngoài Bắc Địch rình rập, trong tai họa tuyết rơi mùa xuân hoành hành. Nếu thể xoa dịu lòng dân, e rằng sẽ sinh linh đồ thán, xác c.h.ế.t đầy đồng. Như , cơ nghiệp Đại Chu cũng sẽ hủy hoại trong chốc lát. Hơn nữa hành động của Vương gia, theo hạ quan thấy, thực chất là đang duy trì chút thể diện cuối cùng cho Hoàng thất Chu gia”

Chu Nguyên Quý lạnh một tiếng, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Ngươi cho Bổn vương , xin thiên hạ, nhường ngôi cho hiền tài, đây gọi là thể diện gì?” Chu Nguyên Quý xua tay, : “Chu Thủ phụ hãy rời , Bổn vương sẽ tội nhân của Hoàng thất Chu gia! Giang sơn Đại Chu thể hủy hoại trong tay Bổn vương? Người ! Tiễn khách!”

Chu Dục Thành hề rời vì câu “tiễn khách” .

Vẫn bình tĩnh trong thư phòng, ôn hòa : “Vương gia từng nghĩ, tội của Hoàng thượng công bố thiên hạ, thoái vị là kết cục định. Cho dù là bá tánh triều thần, đều thể để cho một như Hoàng Đế Đại Chu. Nếu như , Vương gia hà cớ một việc thuận nước đẩy thuyền, coi như là tích đức cho Minh Huệ Quận chúa? Sau khi Tân Đế đăng cơ, nhất định sẽ ghi nhớ công lao của Vương gia.”

Quả hổ danh là Trạng nguyên lang thời thái bình, nay là Thủ phụ Đại Chu, thật sự là khéo miệng.

Từ công đức giang sơn xã tắc đến Minh Huệ, chỉ để dụ dỗ Chu Nguyên Quý tội nhân, để cho sử quan cùng hậu thế chửi rủa ông !

Chu Nguyên Quý mỉa mai: “Chu đại nhân thật khéo miệng! Chẳng lẽ là Tiết Tấn phái ngươi đến thuyết khách? Triều đại nào, Hoàng Đế nào đăng cơ mà đạp lên vô mạng ? Tiết Tấn Hoàng vị tiếng thơm, thể cả hai thứ như thế? Hay là vị Thủ phụ đại nhân hài lòng với quyền thế trong tay, còn mơ tưởng công lao phò tá Tân quân?”

Loading...