TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-07-12 09:44:31
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời của tiểu cô nương chân thành, đôi mắt đen láy trong suốt như tẩy rửa bằng nước, trong sạch đến mức thể thấu tận đáy.

Phương Tự Đồng từng chữa bệnh cho vương hầu tướng lính, cũng từng chữa cho dân thường ăn xin, khắp sông núi Đại Chu, gặp đủ hạng . Chỉ qua một ánh mắt một câu , ông cô nương tâm tính đơn thuần trong sạch.

Một tiểu cô nương chân thành như quả thật xứng đôi với tiểu tử Hoắc Giác .

Phương Tự Đồng sảng khoái: “Phu quân của A Lê sai, lão đầu quả thật y thuật cao minh. Lát nữa sẽ bắt mạch cho cô, cũng kê vài thang thuốc bồi bổ cơ thể.”

Khương Lê vội vàng lắc đầu cần, nàng đến mời Phương thần y kê thuốc an thần a tỷ, thuốc an thần còn kê xong, thể lo cho bản ?

Hơn nữa, thể nàng khỏe mạnh, cần bồi bổ.

Phương Tự Đồng vẫn kiên quyết xem cho nàng, tình thế khó từ chối, Khương Lê đành xuống để ông bắt mạch.

“Không vấn đề gì lớn, chỉ là đây nhiễm chút hàn tà, uống thuốc nửa tháng là thể chữa khỏi tận gốc. Tuy bệnh nặng gì, nhưng nếu chữa khỏi hàn tà , e rằng sẽ gặp khó khăn trong việc sinh nở, nên A Lê đừng coi thường.”

Khương Lê xong, ban đầu chút ngượng ngùng, nhưng thấy Phương Tự Đồng nghiêm túc, nên cũng gật đầu một cách nghiêm túc đàng hoàng, cam đoan nửa tháng sẽ lãng phí một giọt thuốc nào.

Phương Tự Đồng kê đơn thuốc xong, bèn vẫy tay áo với Khương Lê, : “Lão và Tô lão gia của cô cần bàn luận về dược lý, cô sách với tiểu công tử . Tuy thời gian gấp rút, nhưng cũng kết hợp lao động nghỉ ngơi mới , đừng học quá sức.”

Hơn nữa, với khả năng đến nhớ đến đấy của Hoắc Giác, kỳ thi đối với , chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Khương Lê cầm đơn thuốc, mặt đỏ lên, thầm nghĩ vị Phương thần y quả thật là câu nệ tiểu tiết, bình thường nào thúc giục khác quấy rầy phu quân của đang ôn bài chứ?

nghĩ , lời Phương thần y cũng lý. Nếu Hoắc Giác học quá sức, phá hoại thể, thì thật là bù nổi mất.

***

Ra khỏi viện phía Tây, Khương Lê đưa đơn thuốc cho Đào Chu, bảo nàng sai bốc thuốc, nấu thuốc an thần xong gửi đến chỗ Vệ Xuân. Sau đó đến nhà bếp nhỏ trong chính viện, tự nấu canh gà cho Hoắc Giác.

Người trong bếp rửa sạch và chuẩn nguyên liệu từ , hai con gà mới mổ, một rổ lớn củ từ thái miếng, một nắm nhỏ kỳ tử, và một bát nhỏ rượu vàng.

Khương Lê cho gừng già đập dập bụng gà, sai bà v.ú bên cạnh nhóm lửa, đó đổ nước nồi đất và cho gà , đậy nắp , để lửa nhỏ hầm, đợi đến khi nước canh trong nồi nổi lên một lớp dầu vàng óng, mới cho củ từ và kỳ tử , cuối cùng đổ rượu vàng .

Trong nồi đất sôi sùng sục, nước bốc lên nghi ngút, mùi thơm nức mũi, nửa canh giờ, Khương Lê mở nắp nồi , thấy nước canh vàng chuyển thành màu trắng đục, vội sai tắt lửa.

Một hồi bận rộn, khỏi nhà bếp nhỏ, đến giờ dùng cơm trưa.

Khương Lê chia canh gà thành ba bát lớn, gửi mỗi viện phía Đông phía Tây một bát, đó mới bưng canh, cùng bà v.ú đưa cơm đến thư phòng.

Thư phòng ở cuối hành lang ngoài chính sảnh, gần góc chính viện, tuy xa xôi nhưng cái yên tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-74.html.]

Hà Chu đang gác ngoài thư phòng, thoáng thấy bóng dáng Khương Lê, vội vàng cung kính đến đón, cung kính : “Phu nhân.”

Nói xong định đưa tay nhận bát canh từ tay Khương Lê, ai ngờ Khương Lê tránh tay , : “Huynh hỏi giúp xem bây giờ công tử tiện dùng bữa .”

Hà Chu : “Công tử dặn tiểu nhân, nếu phu nhân đến, bất kể lúc nào, cứ thẳng cửa là .”

Khương Lê sững , chẳng lẽ Hoắc Giác còn đoán là nàng sẽ đến thư phòng tìm ?

Đẩy cửa phòng, mặt là mùi hương nhẹ nhàng như trúc như xạ.

Hoắc Giác thích dùng hương, trong phòng cũng đốt hương, mùi hương đó là mùi nghiên mực vẫn thường dùng.

Sáng nay Khương Lê trêu chọc một hồi, ban đầu còn giận một chút, nhưng khi tỉnh dậy cơn giận tan từ lâu, lúc tất nhiên còn nghiêm mặt nữa, khóe mắt cong lên, hỏi : “Đói ?”

Hoắc Giác đang cầm quyển《Xuân Thu Thích Nghĩa》, ghế bành lặng lẽ nàng một cái, đó đặt sách xuống, dậy đến mặt nàng, khẽ hỏi: “A Lê còn giận ? Nếu còn giận, sẽ nhịn đói để nàng nguôi giận.”

“Ai bảo nhịn đói chứ?” Khương Lê trừng mắt vui: “Ta tự tay nấu canh cho , uống nhiều một chút.”

Tiểu cô nương trừng mắt cũng mềm mại, chẳng chút hung dữ nào, còn vẻ nũng nịu.

Hoắc Giác cong môi, khẽ “Ừm” một tiếng.

Trong thư phòng chỗ chuyên để dùng bữa, chỉ một bộ bàn ghế nhỏ để uống , hai cũng câu nệ, kéo hai cái ghế sát , cùng dùng bữa.

Canh hầm hơn một canh giờ lúc uống là , miệng ấm nóng thơm ngon, mùi vị thơm nồng, mang theo chút hương rượu vàng thoang thoảng.

Khương Lê ăn ít, ăn bao nhiêu đặt đũa xuống, cả bát canh còn đều bụng Hoắc Giác.

Thấy ăn ngon, Khương Lê cũng vui, đợi Hà Chu dọn đồ ăn bàn xong, bèn nhếch môi với : “Nếu thích uống, ngày mai sẽ mang canh đến cho tiếp.”

Hoắc Giác coi trọng việc ăn uống, nhưng thích Khương Lê luôn xuất hiện trong tầm mắt , đương nhiên là đồng ý.

Ăn xong, Khương Lê nhớ đến lời Phương thần y về việc kết hợp lao động nghỉ ngơi, nên ở chuyện với Hoắc Giác, mới một lúc, tiếng Hà Chu bên ngoài gõ cửa, : “Phu nhân, Đào Chu cô nương thuốc của nấu xong, uống luôn bây giờ ?”

Thuốc đương nhiên uống khi còn nóng, Khương Lê bảo Đào Chu mang thuốc , cầm bát lên uống một hết sạch, còn một giọt.

Uống thuốc xong, còn kịp cho mứt miệng, Hoắc Giác bên cạnh nhíu mày hỏi: “Có chỗ nào khỏe ?”

Khương Lê ngừng một chút, : “Đây là thuốc Phương thần y kê, dùng để ấm tử cung và đuổi hàn tà, uống nửa tháng, đó mới thể thuận lợi mang thai.”

Vừa dứt lời, thấy ánh mắt Hoắc Giác khẽ dừng một chút, trong chốc lát lộ ẩn ý sâu xa.

Dường như hiểu ý nghĩa sâu xa trong ánh mắt là gì, mặt Khương Lê đỏ bừng, vội : “Chàng đừng nghĩ bậy, như nghĩ !”

Loading...