Xem kìa, tới lui đến chuyện đó chứ! Nàng chỉ là thấy cách mặc áo cát tường phức tạp, phiền thôi.
“Chàng là gia chủ, thể việc hầu hạ khác dịp Tết chứ?” Mặt Khương Lê đỏ hồng, nàng trách móc: “Ngày mai còn cúng bái tổ tiên, tổ tiên Hoắc gia cưới về một thê tử nặng nhẹ.”
Người thời coi trọng tam cương luân thường, trong nhà, đương nhiên là thê tử lấy phu quân chuẩn.
Trước khi xuất giá, Dương Huệ Nương luôn dặn dò nàng, thê tử hiền lương thục đức, lấy phu quân trời, nhưng ít nhất phu thê tôn trọng lẫn mới .
Hoắc Giác bèn , cho là đúng: “Từ nhỏ thấy cha hầu hạ , từ rót , đổ nước, rửa chân, việc gì cũng thiếu. Trong Hoắc gia, từ đến nay quyền phu quân, chỉ quyền thê tử.”
Người bao giờ dối, vì , khi câu , Khương Lê nửa tin nửa ngờ, ngước mắt , xem đang trêu nàng .
Cũng chỉ trong giây lát ngẩn , đai lưng cởi . Gò má Khương Lê ửng hồng, đành cụp mắt xuống, mặc cho .
***
Bữa cơm đoàn viên bày ở tiền sảnh của chính viện, tuy ăn nhiều, nhưng các bà v.ú trong nhà bếp vẫn chuẩn một bàn cao lương mỹ vị vô cùng phong phú.
Sau khi ăn xong bữa cơm đoàn viên, Khương Lê bèn cho phép những hầu xung quanh về dãy nhà , nha nữ tỳ nhận một túi bạc thưởng đầy ắp, vui vẻ hớn hở về nhà ăn rượu đoàn viên.
Thân thể Vệ Xuân yếu ớt, Tô Thế Thanh cũng bình phục, náo nhiệt cả nửa ngày, cả hai đều lộ vẻ mệt mỏi, chuyện bao lâu ai về phòng nấy.
Họ , Khương Lê xoa xoa mắt, với Hoắc Giác: “Chúng cũng về phòng ngủ , sủi cảo đường cho , về ăn là .”
Nàng dậy từ sáng sớm để lo liệu việc Tết, tuy Đồng ma ma giúp đỡ, nhưng vẫn bận rộn đến chân chấm đất.
Hoắc Giác thấy nàng dụi mắt tới đỏ hoe, nàng mệt , khoác cho nàng một chiếc áo choàng, xuống mặt nàng, : “Ta cõng nàng về.”
Khương Lê quả thật mệt, nhưng đến mức nổi vài bước đường.
tấm lưng rộng của Hoắc Giác, nàng cong khóe mắt, cũng khách sáo nữa, nhanh nhẹn leo lên.
Bên ngoài, tớ bà v.ú đều về phòng, chỉ còn vài hộ vệ đang trực ở cổng lớn, chắc cũng sẽ ai thấy cảnh .
Nghĩ , Khương Lê bèn yên tâm, thả lỏng cơ thể, cằm tựa vai , nhớ đến hồi nhỏ, nàng thích nũng nhất, cũng thích cõng nhất, khi cha nàng còn sống, thường cõng nàng các con hẻm ở phố lớn Chu Phúc.
Tuy cha Khương Lê, Khương Lệ qua đời từ sớm, thể cũng yếu, nhưng trong lòng nàng, cha nàng giống như ngọn núi vĩ đại, là nàng thể dựa .
Khi đó Khương Lệ thường với nàng: “Bây giờ là cha cõng con, đợi đến khi A Lê lớn , cha già cõng nổi nữa, sẽ tìm cho con một phu quân thật thà lời, bảo nó cõng con cả đời, ?”
Khi đó Khương Lê mới chỉ bốn, năm tuổi, hiểu lời Khương Lệ , chỉ thấy sẽ cõng nàng cả đời, lập tức vui vẻ ngọt ngào đồng ý.
Giờ đây nàng tìm phu quân nhất đời , nhưng cha nàng thể thấy nữa.
Rượu uống bàn lúc đều hóa thành nóng, lan tỏa trong hốc mắt.
Khương Lê vốn là thích , lúc cũng nén nước mắt, chỉ khẽ dịu dàng bên tai Hoắc Giác: “Hoắc Giác, cõng cả đời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-86.html.]
Giọng tiểu nương tử khi uống rượu càng thêm mềm mại ngọt ngào, dù là sắt đá đến thấy cũng hóa thành tơ mềm cuốn quanh ngón tay.
Hoắc Giác nghiêng đầu thơm nhẹ lên môi nàng, dịu dàng đáp một tiếng “Được”.
Những điều hứa với nàng, bao giờ thất hứa.
Khương Lê mím môi thầm, khi đến hành lang ngoài phòng ngủ, bỗng thấy một tiếng “Bùm—” vang dội đầu.
Nàng ngẩng đầu lên, thấy trong bầu trời đêm như mực, một đóa pháo hoa rực rỡ bỗng nhiên nở rộ.
Khương Lê khẽ “A” một tiếng: “Hoắc Giác, pháo hoa .”
Thành Đồng An dịp Tết cũng pháo hoa, nhưng là ở bên thành hào, trong thành đốt. Không ngờ Thịnh Kinh đốt trong thành, hướng đó, dường như là ở trong hành cung của thánh nhân.
Có lẽ là thánh nhân trong cung vui chung với dân chúng.
Hoắc Giác vẻ ngạc nhiên như Khương Lê, chỉ nhẹ nhàng : “A Lê xem ?”
Khương Lê do dự một chút, chỉ trong chốc lát do dự , Hoắc Giác nàng xem. Bàn tay lớn đỡ chân nàng nhấc lên một chút, : “Ôm chặt .”
Khương Lê theo phản xạ ôm lấy cổ , trong giây lát tiếp theo cảm thấy thể nhẹ bỗng, chỉ vài thở , Hoắc Giác đạp lên cây trong sân, đưa nàng lên mái nhà.
Trong đám cô nương, Khương Lê xem là gan , nhưng khi chân nàng đặt lên ngói phủ đầy sương giá, vẫn tự chủ mà nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoắc Giác.
Hoắc Giác một tay cởi áo choàng , quấn quanh nàng, đó bế nàng xuống, an ủi nàng: “Đừng sợ, ở đây, sẽ để nàng ngã.”
Khương Lê đùi , cả cuộn tròn trong lòng , ôm chặt lấy, sớm còn sợ nữa.
Ngước mắt bầu trời phía Đông Nam đỉnh hành cung, pháo hoa nở rộ từng đóa một.
Đêm tối yên ắng, nàng đến say mê, pháo hoa rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt trong veo của nàng.
Hoắc Giác chằm chằm đôi mắt ướt át của nàng, đợi đến khi tia sáng cuối cùng tan biến, mới khẽ áp mái tóc mai của nàng, dịu dàng hỏi: “A Lê ước nguyện ?”
Ước nguyện?
Khương Lê chớp chớp mắt, nàng là đủ, năm Thành Thái thứ năm đối với nàng mà , là một năm vô cùng may mắn.
Năm nay, Hoắc Giác liên tiếp đoạt ba thủ khoa, trở thành Giải nguyên phủ Thường Châu, còn tìm tỷ tỷ ruột của . Còn nàng thì gả cho , cùng đến Thịnh Kinh, chẳng bao lâu nữa và A Lệnh cũng sẽ đến Thịnh Kinh đoàn tụ với họ.
Những ngày như thật sự gì đáng phàn nàn, mỗi ngày đều là những gì nàng mong đợi.
Khương Lê nghĩ một lúc, bèn : “Hình như cũng nguyện vọng gì. Nếu bắt buộc , cũng chỉ là mong a tỷ và Tô lão gia thể khỏe mạnh. Còn nữa là, hy vọng sang năm thể thi đậu một công danh .”
Hoắc Giác khẽ “Ừm” một tiếng, vén tóc mai bên tai nàng tai, nghiêm túc với nàng một chữ “Được”.
Về , tất cả những ước nguyện của nàng, đều sẽ thực hiện cho nàng.