TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-07-21 04:21:41
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Long Thăng tiêu cục là tâm huyết của Tôn Bình, ông dễ dàng từ bỏ? Từ bỏ thì thôi, còn rời khỏi thành Đồng An, ở Thịnh Kinh hộ vệ.

Thật khiến Khương Lê suy tư trăm mối .

Hoắc Giác đôi mày thanh tú của tiểu nương tử nhíu , khẽ mỉm , : “Tôn thủ lĩnh giao tiêu cục cho nghĩa Hà Dũng, lâu nữa của tiêu cục sẽ theo Hà Dũng về thành Đồng An.”

“Tiêu cục là do ông từng chuyến từng chuyến nên, dễ dàng từ bỏ như ?” Khương Lê nhíu mày .

Hoắc Giác đưa tay vuốt thẳng nếp nhăn giữa mày nàng, nhẹ giọng : “Đó tất nhiên là vì gặp thứ quan trọng hơn tiêu cục, hoặc là, .”

Không , Khương Lê chợt nghĩ đến Dương Huệ Nương.

Vô thức nắm lấy tay Hoắc Giác, : “Hoắc Giác, ? Ta cảm thấy hôm nay là lạ.”

Hoắc Giác nắm ngược bàn tay mềm mại, vân vê đầu ngón tay thon như cọng hành của nàng, : “Mẹ là lạ chỗ nào?”

“Vừa lúc A Lệnh Tôn thủ lĩnh đến, đang định chuyện với ông mấy câu, kéo phòng, dường như gặp mặt Tôn thủ lĩnh .”

Khương Lê đến đây, giọng chợt ngừng , đôi mắt đen láy lập tức mở to.

Dáng vẻ của cô nương thật sự đáng yêu, Hoắc Giác nghiêng , nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng, đôi mắt đen dần dần lộ một tầng ý : “Đã nghĩ ? A Lê thấy Tôn thủ lĩnh cha kế của nàng thế nào?”

Khương Lê bao giờ nghĩ đến chuyện Dương Huệ Nương tái giá. Cha nàng Khương Lệ mất khi nàng và A Lệnh bảy tuổi, đó Dương Huệ Nương cũng nghĩ đến chuyện tìm khác, thủ tiết gần chín năm.

Thành thật mà , Dương Huệ Nương , tính tình nhanh nhẹn, một quán rượu nhỏ thể tiền.

Trong thành Đồng An ít nam tử cưới bà , ngay cả khi góa bụa, cũng thường bà mối đến mai.

Có lẽ là quên cha nàng, hai tỷ nàng chịu thiệt thòi, Dương Huệ Nương bao giờ nghĩ đến chuyện tái giá.

nếu để Khương Lê , tuy cha nàng là nam tử nhất đời , nhưng nàng còn một đoạn đời dài, nếu thể một lạnh nóng, trọng đáng tin cậy bên cạnh bà , dĩ nhiên là nhất.

“Chàng từng tiếp xúc với Tôn thủ lĩnh, phẩm cách ông thế nào, đây từng thành , trong nhà nhân nào ? Có cha chồng em chồng khó ở chung ?”

Khương Lê Hoắc Giác bằng đôi mắt ươn ướt, nghiêm túc : “Ta thấy đối với ông , lẽ là ý. Nếu Tôn thủ lĩnh là đáng tin cậy, thích ông , tất nhiên ông cha kế của .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-92.html.]

Khuôn mặt trắng nõn của tiểu nương tử lo lắng, vui mừng, khiến Hoắc Giác thở dài một tiếng, ôm nàng lòng, : “Lo lắng gì? Nếu ông đáng tin cậy, vốn dĩ sẽ để ông Thịnh Kinh.”

Kiếp , Dương Huệ Nương thành với Tôn Bình. Trái tim Khương Lê vốn đang thấp thỏm lập tức rơi về vị trí cũ.

Hoắc Giác Tôn thủ lĩnh đáng tin cậy, chắc chắn là đáng tin cậy.

Biểu cảm mặt tiểu nương tử sống động rõ ràng, chỉ cần một cái là thấy tận đáy lòng, sự tin tưởng và nương tựa rõ ràng đó khiến lòng lang quân mềm nhũn.

Hoắc Giác vòng tay dài ôm lấy eo mềm của nàng, đưa tay vuốt vuốt tóc nàng, thấy mái tóc nãy còn ẩm giờ khô, : “Chuyện của và Tôn thủ lĩnh, chúng cần can thiệp, cứ để thuận theo tự nhiên là . A Lê, bây giờ chúng chuyện chính khác.”

Khương Lê nghi hoặc ngước mắt: “Chuyện chính gì?”

Hoắc Giác im lặng nàng, khẽ nhếch môi, ngón tay dài vén áo lót bên eo nàng, chậm rãi vuốt ve, : “Còn hai ngày nữa là đến ngày của A Lê .”

Khuôn mặt trắng như tuyết của Khương Lê bỗng chốc ửng hồng, khẽ : “Sao nhớ còn rõ hơn cả ? Hơn nữa, đây tính là chuyện chính gì chứ?”

Đối diện với đôi mắt đen thẫm sâu thấy đáy của , giọng Khương Lê lập tức yếu .

Mỗi như , nàng đều cảm giác giam cầm lối thoát.

Ánh nến bàn nhỏ khẽ lay động, chiếu lên khuôn mặt ửng hồng như đào lý của nàng.

Cảm nhận ngón tay thon dài của từ eo nhẹ nhàng di chuyển đến nơi khác, mi mắt Khương Lê khẽ run, hai tay ôm lấy cổ , cằm tựa vai , dịu dàng : “Đừng ở đây, lên giường .”

***

Ánh nến chợt tắt, cả căn phòng chìm bóng tối.

Không qua bao lâu, Khương Lê mệt mỏi trong lòng Hoắc Giác, động đậy.

Hoắc Giác nhẹ vuốt mái tóc đen ướt mồ hôi cổ nàng, khẽ : “Mấy ngày nữa, để Tố Vân dạy nàng luyện Ngũ Cầm Hí(*).” (*)Ngũ Cầm Hí (五禽戏): là một bài khí công cổ đại.

Khương Lê gì, bàn tay nhỏ còn sức yếu ớt véo tay áo một cái, để tỏ sự hài lòng.

Hắn lên giường giống như biến thành khác , với sự hung hãn xé nàng nuốt bụng của , nàng luyện mười bộ Ngũ Cầm Hí cũng vô dụng.

Nàng mệt thế , vẫn còn mặt mũi nhạo nàng chứ? Thật là khiến tức c.h.ế.t mất.

Loading...