Khi nàng chiếc đèn đó, chắc chắn là từng giây từng phút đều cầu nguyện Phật tổ phù hộ cho . Một chiếc đèn bình an gửi gắm tâm ý của nàng vô tình trả , nghĩ thôi cũng nàng buồn lòng bao.
Khương Lê nào nỗi tiếc nuối trong lòng , ngước mặt lên, đôi mắt long lanh, tươi với : “Hoắc Giác, cần , cũng định đèn bình an cho , vẽ xong cả hoa văn .”
Hai ngày Khương Lê bận rộn vẽ hoa văn, còn định đợi về sẽ tạo bất ngờ. Nào ngờ chủ động đề cập, Khương Lê hiếm khi Hoắc Giác mở miệng đòi hỏi điều gì, nếu tự lên tiếng , tất nhiên cũng giấu nữa.
Sau khi Hoắc Giác , Khương Lê bèn dẫn mấy nha cùng đèn bình an.
Đến ngày Tết Nguyên Tiêu, từ sáng sớm mấy nữ tỳ trong Hoắc phủ dậy quét tuyết, treo đèn lồng, thắp đèn Phật, bận rộn tất bật, thật là náo nhiệt.
Ban ngày Khương Lê vẫn ở trong phủ, đến khi ăn xong bữa tối, trời tối, mới cùng Dương Huệ Nương ngoài.
Vào đêm, những con phố sầm uất trong thành Thịnh Kinh đều treo đèn bình an đủ loại hoa văn. Hàng vạn ngọn đèn cùng thắp sáng, đường, xa, đúng là cảnh “đèn đuốc rực rỡ đêm cũng như ngày”, khiến liên tục tán thưởng.
Cảnh đèn rực rỡ mê , xung quanh còn các tiết mục kỳ lạ, ca múa biểu diễn, tiếng nhạc ồn ào bên tai dứt.
Cảnh tượng sôi nổi như tất nhiên là ở thành Đồng An.
Dương Huệ Nương đến hoa mắt, nghĩ đến Vệ Xuân cô đơn ở viện phía Đông, khỏi tiếc nuối : “Nếu Ngụy nương tử và Đồng ma ma cùng chúng ngoài thì , bên ngoài náo nhiệt như , hơn nhiều so với việc giam trong viện.”
Khương Lê khoác tay Dương Huệ Nương, : “A tỷ thích yên tĩnh, ngay cả ngày lễ náo nhiệt như Tết Nguyên Tiêu cũng thích ngoài. Huống chi tỷ sống ở Thịnh Kinh sáu năm, những cảnh náo nhiệt đối với tỷ , lẽ đều là chuyện bình thường .”
Dương Huệ Nương nghĩ cũng , nhắc đến nữa.
Bà ngoài chuyến , chỉ là để xem hội đèn, mà còn xem mấy cửa hiệu mà Khương Lê chọn, xem cái nào thích hợp nhất để mở quán rượu.
Nghĩ đến điều , Dương Huệ Nương bèn với Khương Lê: “A Lê, nếu con xem đủ náo nhiệt , bây giờ dẫn xem mấy cửa hiệu đó chứ?”
Khương Lê liếc Tôn Bình đang bên cạnh Hà Ninh, cúi đầu xoa xoa mũi, một cách đầy chột : “Con còn đến Phi Tiên lâu đoán đố đèn, tiện thể mua ít bánh ngọt cho a tỷ. Mẹ, để Tố Y, Tố Tùng và Tôn thủ lĩnh cùng ?”
Mấy ngày nay, Khương Lê , nàng đang tránh Tôn Bình. Từ khi Tôn Bình ở Hoắc phủ hộ vệ, nàng còn dám ngoại viện nữa, sợ gặp ông .
Khương Lê là nữ nhi Dương Huệ Nương mang thai mười tháng sinh , hiểu tính nàng? Nếu thích Tôn Bình, chắc chắn bà sẽ tránh, chính vì động lòng nên mới cố ý tránh ông .
Hoắc Giác Tôn thủ lĩnh tính tình phóng khoáng tình nghĩa, với Dương Huệ Nương hùng hổ mạnh mẽ thể là thích hợp.
Chỉ tiếc hai một theo đuổi, một chỉ tránh né.
Đêm nay đúng là cơ hội .
Khương Lê thấy sắc mặt Dương Huệ Nương cứng đờ, mới về phía Tôn Bình, : “Tôn thủ lĩnh tiện đưa xem mấy cửa hàng đó ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-94.html.]
Tôn Bình tất nhiên tiện, xong, lén Dương Huệ Nương một cái, nhanh chóng dời ánh mắt .
Dương Huệ Nương phản ứng , nữ nhi tính toán. Đành trừng mắt Khương Lê một cái, tránh ánh mắt của Tôn Bình, : “Vậy phiền thủ lĩnh .”
***
Nói đến Phi Tiên lâu chỉ là cái cớ, từ khi gặp Tuyên Nghị ở Phi Tiên lâu, Khương Lê quyết định bao giờ đến Phi Tiên lâu nữa.
Tránh gặp cái gọi là Tuyên đại nhân, Chu đại nhân.
Sau khi mấy Dương Huệ Nương rời , Khương Lê kéo chặt áo choàng, Phi Tiên lâu ở xa, về phía phố Như Ý bên cạnh.
Vân Chu theo nàng, thấy nàng qua Phi Tiên lâu mà , còn tưởng nàng thấy, vội vàng nhắc nhở: “Phu nhân, đến Phi Tiên lâu !”
Khương Lê lắc đầu, : “Bây giờ Phi Tiên lâu đông như kiến cỏ, nghĩ đoán đố đèn nữa. Còn về điểm tâm, đến Đạo Hương Thôn ở phố Như Ý mua là .”
Đạo Hương Thôn là thương hiệu lâu đời của Thịnh Kinh, bánh ngọt ở đó thể ngang ngửa với Phi Tiên lâu, hề kém cạnh Phi Tiên lâu chút nào.
Vân Chu gật đầu, tiếc nuối về phía Phi Tiên lâu đang náo nhiệt.
Đang định thu hồi ánh mắt thì một cỗ xe ngựa xa hoa đột nhiên đập mắt, trong xe, một lang quân đội kim quan tuấn đang vén rèm, về phía họ chớp mắt, ánh mắt dữ tợn.
Tim Vân Chu giật thót, trong một thoáng, bản năng của luyện võ khiến nắm tay nàng siết chặt. khoảnh khắc tiếp theo, nam tử đột nhiên buông rèm xuống.
Vân Chu sững sờ. Nhầm, nhầm ?
Không đó đang họ?
Ngoài phố đông đúc, những nhanh chóng che khuất cỗ xe đó.
Hà Ninh phía phát hiện sự bất thường của Vân Chu, nhíu mày hỏi: “Vân Chu, chuyện gì ?”
Vân Chu suy nghĩ một lúc, nghĩ rằng chắc là đa nghi, chỉ lắc đầu theo họ, đáp: “Không gì.”
Hoàn , lúc trong xe ngựa, vị lang quân ánh mắt dữ tợn đó đang chậm rãi vuốt ve hổ khẩu bên tay trái, lạnh giọng lệnh: “Theo họ, điều tra cho rõ tiểu nương tử đó họ gì tên gì, ở , và gả cho ai.”
Hai nam tử mặc thường phục bình thường, diện mạo bình thường trong xe cúi đầu , xuống xe nhận lệnh.
Sau khi hai ám vệ âm thầm rời , Chu Diệp đối diện Tuyên Nghị nhịn : “Đại phu ít nhất giường ba tháng mới thể chữa lành xương chân, thì thật, mới yên mấy ngày chống nạng chạy ngoài. Nghị , định giữ chân nữa ?”
“Còn nữa, ngày nào cũng canh giữ bên ngoài Phi Tiên lâu, là để tìm nghĩa của Tiết Vô Vấn ?”