Đất rung như sấm, kỳ vật chấn động.
Trong một khu rừng rậm hoang vắng ở ngoại ô Lâm An, hơn vạn dân chúng Lâm An lấm lem bụi bặm đồng loạt ngẩng đầu về hướng Đông Nam, ánh mắt hoảng sợ.
Đó là nơi họ sinh sống qua nhiều đời, đền thờ tổ tiên, nhà cửa, ruộng đồng đều ở đó. Giờ đây chỉ thể trơ mắt tất cả những gì họ nương tựa để sinh sống tan tành mắt.
Không qua bao lâu, đợi đến khi tiếng ầm ầm chấn động lòng dần dần ngừng , một tiếng nức nở yếu ớt mới vang lên từ đám đông.
Một bà lão tóc bạc phơ ngã tuyết, đôi tay gầy guộc siết chặt thành nắm đấm, dùng sức đ.ấ.m xuống đất, gào : “Tại rồng đất nổi giận? Rốt cuộc thành Lâm An chúng tạo nghiệt gì mà chịu trừng phạt như ?”
Tiếng than cất lên, từ trong đám đông lượt vang lên từng đợt tiếng thương.
Trong đêm khuya hoang mang lòng , càng thêm thê lương.
Bảo trưởng thôn Đàm gia là Đàm Thế Xuân tuy trong lòng cũng dễ chịu, nhưng rốt cuộc vẫn bình tĩnh hơn những dân làng khác.
Hôm nay khi rời thôn Đàm gia, trong lòng ông vẫn còn ôm hy vọng, nghĩ rằng thể chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
Giờ nghĩ , nếu Hoắc lang quân đến thuyết phục, khuyên họ rời khỏi thành Lâm An khi rồng đất lật , e rằng hơn vạn bọn họ ngay cả mạng cũng còn!
Nghĩ đến đây, Đàm Thế Xuân ngước đôi mắt đục ngầu lên, nam tử gốc cây, từ đầu đến cuối vẫn giữ một vẻ mặt bình thản ung dung, trong lòng tự nhiên dâng lên cảm giác ơn kính phục.
Vốn hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, nhà nhà đều thắp đèn treo đồ trang trí, mừng lễ hội long trọng. Vì thế, khi Huyện lệnh đại nhân phái đến sắp xếp cho họ rời , vốn chẳng ai chịu cả, thậm chí còn buông lời ác độc, la lối om sòm ăn vạ.
Thành Lâm An trong địa phận phủ Thuận Thiên, là tòa thành đầu tiên từ đường cái phủ Thuận Thiên, dân Lâm An giàu , an cư lạc nghiệp, tự cho là ở chân thiên tử, long khí che chở, chẳng tin rồng đất sẽ lật .
May mà Hoắc lang quân đích đến, dẫn những Bảo trưởng Lý trưởng bọn họ đến phố chợ, chỉ từng điềm lạ trong thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-97.html.]
Họ mới , đúng lúc họ vui mừng hớn hở chuẩn cho đêm Nguyên Tiêu, chim muông thú vật ngoại thành bồn chồn khó chịu, trong thành gà trống giữa chợ mà gáy.
Ngay cả súc vật cũng cảm nhận nguy hiểm, riêng trong thành bận rộn đón lễ, ai thể nhận điềm báo động đất.
Giờ đây thể thoát c.h.ế.t là may mắn lớn.
Sau khi rồng đất lật , mặt đất chân vẫn còn ì ầm rung động, đó thậm chí còn cảm giác chóng mặt.
Đàm Thế Xuân hít sâu một , quát lớn với đám đang lóc: “Đừng nữa! Nếu chúng chạy trốn kịp thời, e rằng lúc ngay cả mạng nhỏ cũng giữ . Giờ may mắn thoát chết, đáng lẽ kính cẩn và e dè, chứ oán trách lóc!”
Đàm Thế Xuân đến tuổi hiểu mệnh trời(*), thức trắng một đêm, dáng vẻ phần chật vật, nhưng chuyện vẫn vô cùng khí thế.
(*)Tuổi tri thiên mệnh là độ tuổi 50 theo Khổng Tử.
Mọi ông quát, đồng loạt im bặt.
Lời Đàm Thế Xuân lý, đều còn núi xanh thì sợ thiếu củi đốt, dù còn mạng, nhà còn thì xây , heo dê c.h.ế.t thì nuôi , mạng mà còn, thì cái gì cũng còn.
Đàm Thế Xuân thấy tiếng nức nở phiền phức cuối cùng cũng yếu , mới khom lưng, phủi phủi bụi bám quần áo khi chạy trốn, về phía Hoắc Giác, chắp tay thi lễ: “Lão già đa tạ ơn cứu mạng của Hoắc công tử.”
Ông tạ ơn, đám dân chúng đằng cũng chợt tỉnh ngộ, đồng loạt dậy, hướng về Hoắc Giác: “Đa tạ Hoắc công tử!”
Tiếng tạ ơn nối tiếp , dần dần lấn át cả tiếng động đất yếu , ngay cả mấy đứa trẻ nhỏ cũng học theo dáng vẻ của cha chắp tay tạ ơn.
Tình cảnh , đừng là Hà Chu theo Hoắc Giác đến Lâm An, ngay cả Tông Úc phi ngựa đuổi theo đến đây cũng thấy xúc động trong lòng.