Ông vô thức về phía Hoắc Giác đang vây quanh.
Chỉ thấy đó vẻ mặt bình thản, mi dài rủ xuống, hoảng sợ cơn địa chấn kinh thiên động địa, cũng tự mãn sự ơn rơi lệ của hơn vạn dân chúng, quả thực là hết sức thong dong, đoan chính tự trọng.
Tông Úc xuất từ họ Tông ở Tịnh Châu, những năm gần đây nhà họ Tông cũng xuất hiện vài tài năng trẻ tuổi, trong tộc coi trọng, trong đó chú ý nhất, chính là cháu ruột của Tông Úc là Tông Khuê.
Tông Khuê là Giải nguyên phủ Thái Nguyên năm ngoái, nếu gì bất ngờ, Tông Khuê và Hoắc Giác sẽ cùng tham gia thị Hội tháng hai ở Thịnh Kinh.
Người trong tộc kỳ vọng nhiều Tông Khuê, mong bảng vàng đề tên, đoạt ngôi đầu Trạng nguyên.
Tông Khuê vốn là kẻ cậy tài khinh , từ nhỏ như một con công kiêu ngạo.
Trước đây Tông Úc thấy cháu trai học vấn xuất chúng, thì kiêu ngạo cũng , dù ngông cuồng uổng phí tuổi trẻ, bản ông cũng từng trải qua, hiểu sự kiêu ngạo của Tông Khuê.
lúc nếu so sánh Tông Khuê với vị lang quân đến tuổi đội mũ mắt, Tông Úc chợt thấy cháu cũng chẳng gì đáng kiêu ngạo.
Tài hoa tạm , chỉ riêng khả năng bình tĩnh biến cố, bày mưu tính kế , con công Tông Khuê còn xa mới so với Hoắc tiểu lang quân.
Kỳ thi Hội , thể để cho cháu ông thấy rõ, thế nào là núi cao còn núi khác cao hơn.
Rất hợp thời điểm, Tông Úc mong đợi đến kỳ thi Hội tháng hai.
***
Đoàn Tông Úc rừng rậm, Hoắc Giác phát hiện .
Hắn khẽ nhướn đôi mắt phượng, đầu , khẽ gật đầu với Tông Úc, nhẹ: “Tông đại nhân.”
Tông Úc vội đáp một tiếng, nhanh chóng về phía , : “Cậu đoán sai, cách đây hơn mười dặm đúng là một trang viên địa thế rộng lớn, đó là sản nghiệp của Hình Viên ngoại ở Thông Châu. Ta chuyện với Huyện lệnh Thông Châu, cũng sự đồng ý của Hình Viên ngoại, đêm nay thể thu xếp cho trong trang viên đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-98.html.]
Thông Châu và Lâm An giáp ranh, là tòa thành thứ hai trong khu vực quản lý của phủ Thuận Thiên, đến một canh giờ là thể từ khu rừng rậm đến Thông Châu.
Bên Đàm Thế Xuân thấy lời , đáy lòng chợt nặng trĩu, nhịn tiến lên : “Huyện lệnh đại nhân, hiện giờ rồng đất lật nữa, cho chúng về thành Lâm An?”
Tông Úc : “Lúc tuy rồng đất dừng , nhưng động đất chấn động to lớn, ảnh hưởng rộng, hiện giờ e là thôn Đàm gia và mấy thôn xung quanh thành một đống phế tích, lúc các ngươi về cũng chẳng gì, chi bằng kiên nhẫn đợi đến sáng tiếp.”
Tuy là lý, nhưng dù đó cũng là nơi hơn vạn bọn họ bám rễ qua nhiều đời, cho dù thành phế tích, họ vẫn trở về trong đêm.
Đàm Thế Xuân vô thức về phía Hoắc Giác.
Hành động vô thức khiến Huyện úy bên cạnh Tông Úc giật . Vừa ánh mắt của Đàm Bảo trưởng, rõ ràng là một lời chắc chắn từ miệng Hoắc công tử.
Huyện úy nghi ngờ, nếu Hoắc công tử thể về, chắc chắn ông sẽ chạy về thành Lâm An đầu , thèm lời Tông đại nhân.
Nói , Tông đại nhân Huyện lệnh ở thành Lâm An cũng gần ba năm, dân Lâm An kính mến. Mà vị Hoắc công tử mới đến hai ngày, vượt qua địa vị của Tông đại nhân trong lòng Đàm Bảo trưởng.
Không lẽ vị Bảo trưởng tin Hoắc công tử còn hơn tin đại nhân nhà ?
Huyện úy lén lút liếc Hoắc Giác, chỉ thấy vị công tử mặt mày lạnh lùng khẽ lắc đầu, với Đàm Thế Xuân: “E rằng nay mai sẽ dư chấn.”
Đàm Thế Xuân thấy lời , vẻ giằng co trong mắt lập tức tan biến thành mây khói, chắp tay cúi với Tông Úc: “Lão già theo Huyện lệnh đại nhân.”
Khóe miệng Huyện úy giật giật.
Đây theo Tông đại nhân, rõ ràng là theo Hoắc công tử!
Đàm Thế Xuân xong bèn , trở về truyền đạt lời Tông Úc với tất cả dân thôn.
Tông Úc ngước mắt bầu trời âm u, với Hoắc Giác: “Hoắc công tử, lát nữa phiền cùng Sở Huyện úy đưa dân chúng đến trang viên Hình gia, còn việc gấp, thể ở đây lâu.”
Ánh mắt Hoắc Giác khẽ lay động, gật đầu đáp: “Tông đại nhân cứ yên tâm, nơi . Không Tông đại nhân vì việc gì mà gấp rút rời ? Mấy ngày nay e rằng địa giới sẽ dư chấn, Tông đại nhân xin hãy cẩn thận.”
Tông Úc nhớ những thứ thấy đường khi đến Thông Châu , sắc mặt chợt trầm xuống, trầm giọng : “Là án mạng.”