Bộ đồ đó đến nay  ba năm, mặc lên   chật chội  .
 
    chẳng thấy gì sai cả.
 
  lạnh:
 
“Vậy còn chị họ? Lý Tú Phân   ở chung với   ?”
 
Trên mặt  thoáng qua một tia hoảng hốt.
 
“Nó…nó đương nhiên cũng   !”
 
 khẽ gật đầu,  nhạt,   gì thêm.
 
 thừa  vì  bà   lộ vẻ hốt hoảng.
 
Ba của Lý Tú Phân mất khi cô  còn nhỏ, do  ngã trong lúc  ruộng.
 
Không lâu ,  cô  cũng bỏ theo  đàn ông khác.
 
Từ đó, Tú Phân trở thành đứa trẻ  ai nuôi dưỡng.
 
Mà khi , đơn vị của ba  đang xét danh hiệu “tiên tiến”.
 
Đạt  danh hiệu  sẽ  ưu tiên chia nhà ở.
 
Chức vị của ba   đủ cao, thâm niên cũng  đạt, đáng lẽ chẳng đủ tiêu chuẩn  xét.
 
Vì , ông quyết định đón Lý Tú Phân về nuôi.
 
Sau đó còn  sức tuyên truyền ở đơn vị, kể rằng cháu gái  mồ côi, đáng thương đến mức ông dù   ăn uống tằn tiện vẫn nhất định nuôi bằng .
 
Thế là ba  bỗng trở thành “tấm gương đạo đức” trong mắt cả đơn vị.
 
Danh hiệu tiên tiến, suất phân nhà — tất cả đều  ưu tiên sắp xếp.
 
Thậm chí ông còn lọt  mắt xanh của lãnh đạo cấp , đẩy  khác  để giành lấy suất  bồi dưỡng  nòng cốt.
 
Ai cũng : “Ba cô   thật, xứng đáng  như thế.”
 
 chẳng ai , ông còn  một đứa con gái ruột  bỏ mặc ở quê.
 
Sự xuất hiện của  vốn  khiến họ mất mặt.
 
 điều khiến họ lo hơn—là sợ  giành mất công việc ở quán ăn quốc doanh mà   định chuyển cho Tú Phân.
 
Một công việc ăn chắc mặc bền, ai mà   chứ.
 
Kiếp , ngay khi   về đến nhà,     bao  cảnh cáo :
 
“Lý Mai, tao  cho mày ! Suất  đó tao  để  cho Tú Phân , đừng  mơ mà phá rối!”
 
“Tú Phân là   bằng cấp cấp hai,  công việc  thì mới gả  cho  !”
 
“Nó khác mày – thứ nhà quê như mày thì hiểu gì!”
 
Kiếp ,   hiểu.
 
Chỉ  cố hòa nhập, cố sống yên  trong căn nhà , nên cái gì cũng nhịn, cái gì cũng im.
 
   tranh giành, chỉ mong  tự lập sớm ngày nào  ngày đó.
 
 Lý Tú Phân  buông tha cho .
 
Cô  tìm  cách chèn ép, bắt nạt, cuối cùng còn vu oan giá họa khiến  gần như  thể sống tiếp  nữa.
 
Nghĩ đến chuyện kiếp ,  siết chặt vạt áo .
 
Đời …  sẽ  nhịn thêm nữa!
 
Sau khi  quyết tâm,  thẳng thừng cắt ngang màn mắng nhiếc của .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-1976-toi-nhat-dinh-phai-thay-doi-so-phan/chuong-2.html.]
“Con ngủ ở ?”
 
Mẹ  nhíu mày, chỉ  bộ ghế salon trong phòng khách  ghép từ mấy cái ghế đẩu cứng ngắc.
 
“Ngủ ở đây.”
 
 liếc  chỗ mà kiếp   từng ngủ suốt ba năm, khẽ ,  xách hành lý  thẳng  phòng của Lý Tú Phân.
 
“Không  còn một phòng trống đây ?”
 
Mẹ  giận tím mặt: “Đó là phòng của chị họ mày!”
 
 nhướng mày: “Vậy càng tiện.”
 
“Dù  chị  cũng   suốt cả ngày mà.”
 
“Chỉ về ngủ buổi tối thôi đúng ?”
 
“Chị    mập, nhưng  . Con gầy,  chê.”
 
Mặt   tái  vì tức, giơ tay chỉ thẳng   nhưng  nghẹn họng,  nghĩ   lời nào để mắng.
 
   lờ bà , thong thả chuyển từng món đồ  phòng.
 
Chẳng mấy chốc, phòng của Lý Tú Phân   chất đầy những hành lý lớn nhỏ của .
 
Quần áo thì chẳng  bao nhiêu, phần nhiều là sách.
 
Giờ thì chẳng  ai  sách quý giá đến mức nào.
 
 đến năm —
 
Mọi thứ… sẽ khác.
 
  dọn dẹp  một lúc thì ba  cùng Lý Tú Phân trở về.
 
Cô  đảo mắt quanh phòng khách một lượt, còn  thì thấy  len lén chỉ tay về phía phòng ngủ.
 
Ngay lập tức, Lý Tú Phân hấp tấp chạy .
 
 xoay , bình thản  theo bóng cô  bước  phòng.
 
Cô   lướt qua căn phòng  đầy hành lý của .
 
Ánh mắt thoáng qua một tia chán ghét, nhưng  nhanh   cô  che giấu.
 
Nếu     sống  một đời, chắc chắn sẽ chẳng nhận .
 
Lý Tú Phân giả vờ ngạc nhiên:
 
“Ôi chao, Tiểu Mai,  em  lên trấn thế ?”
 
  cô  bằng ánh mắt lạnh lùng.
 
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“Sao, ba     gì với chị ? Còn giả vờ  gì?”
 
Lý Tú Phân  bộ bối rối, lùi mấy bước,  khéo đụng    đang  tới.
 
Mẹ  lập tức đỡ lấy cô ,   sang trừng mắt với , giọng đầy giận dữ:
 
“Con  chuyện với chị họ kiểu gì thế hả?”
 
“Quả nhiên là đồ   dạy dỗ, hoang dã!”
 
  thẳng  bà , giọng đều đều nhưng lạnh đến buốt :
 
“Phải,    dạy dỗ, vì các   từng nuôi  ngày nào.”
 
“Vậy   xem nhé—nếu   đường hét to một câu rằng, ba  ruột bỏ rơi con gái mười mấy năm trời, thì hàng xóm láng giềng sẽ  gì nhỉ?”
 
Chỉ vì một câu dọa ,   lập tức im bặt,  dám  thêm gì nữa.