vẫn nhớ báo từng đưa tin rằng thủ khoa và thí sinh  thứ tư của tỉnh An Huy năm  là một đôi tình nhân, cả hai chỉ học hết cấp hai.
 
 nhờ  cuốn sách , họ  vượt qua hàng vạn thí sinh để trở thành  nổi bật nhất!
 
Trước đó  cũng từng  tìm  quyển , nhưng vì đời  chẳng  mối quan hệ nào đủ , nên chỉ  cắm đầu học gấp đôi để bù đắp.
 
Không ngờ, dì Lan  âm thầm giúp  thực hiện mong ước đó.
 
  kiềm , sống mũi cay xè, nghẹn giọng  với dì bằng cả tấm lòng:
 
“Dì Lan, chờ con thi đậu, học xong đại học, con nhất định sẽ kiếm tiền báo đáp dì!”
 
“Không, là con sẽ đưa dì cùng  kiếm tiền!”
 
Dì Lan  xong thì  rạng rỡ:
 
“Được, ! Nhất định   tương lai rạng rỡ nhé!”
 
“Cho cả cái nhà  thấy rõ! Bỏ lỡ con… là mất mát lớn nhất đời họ đấy!”
 
Sau ,  hỏi chuyện thì mới  vì  dì Lan  ghét ba  đến .
 
Thì ,  khi giành  công việc , ba  bắt đầu vênh váo, tự cho  là   năng lực.
 
Đến mức còn lén lút… quấy rối dì Lan.
 
Dĩ nhiên là  dì cho ăn một trận và đuổi thẳng cổ.
 
Lần   nhất định  thi đại học.
 
 đồng thời cũng  đề phòng ba  ruột giở trò  lưng.
 
Vài ngày ,  cố ý chọn lúc đông  ở quán ăn quốc doanh, tìm đến đúng lúc ba  đang tới ăn, còn Lý Tú Phân thì đang  việc.
 
 cầm theo tờ báo, giả vờ phấn khởi, lớn tiếng :
 
“Nhà nước khôi phục kỳ thi đại học ! Con nhất định   thi!”
 
Ba  nhíu mày, định quát  như thường lệ.
 
 mấy  xung quanh  lên tiếng :
 
“Ơ kìa, lão Lý! Đây là con gái ông hả? Giỏi ghê,  thi đại học cơ ?”
 
“Cháu gái thì  việc  ở quốc doanh, con gái thì sắp lên đại học, nhà ông đúng là mát mặt thật đấy!”
 
“Giá mà  trẻ  vài tuổi,  cũng   thi đại học đấy!”
 
“  đấy, con cái chịu học là điều . Gái  trai cũng thế,  tiền đồ là quý !”
 
Ba  há miệng định , nhưng ngập ngừng,    đáp .
 
Phủ nhận việc  là con ông  thì  , mà cấm  thi thì càng  dám.
 
Ngay lúc ông  còn đang loay hoay, bỗng   buột miệng thắc mắc:
 
“Ủa   lão Lý chỉ nuôi cháu gái thôi ? Không  con gái mà?”
 
Ba   gượng, gật đầu lấy lệ,   sang  .
 
Nhìn sắc mặt ông,   ngay là đang toan tính tìm cớ để ngăn   thi.
 
 lập tức lên tiếng , giọng cố tình ấm ức như thể  ép uổng:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-1976-toi-nhat-dinh-phai-thay-doi-so-phan/chuong-6.html.]
“Ba  định…  cho con  thi đấy chứ?”
 
“Con học  lắm, nhất định sẽ thi đậu. Chị Tú Phân  việc ở quốc doanh , con chẳng đòi hỏi gì hết, chỉ xin một cơ hội   thi thôi…”
 
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“Ba đồng ý nhé… ba ơi…”
 
Từ “ba”  thốt , ông như  điện giật.
 
Chuyện ông lừa đơn vị rằng   con gái là điều tuyệt đối  thể để lộ.
 
Ông vội vã cắt lời , miệng nở nụ  gượng gạo:
 
“Thi, thi chứ! Con gái nhà họ Lý,  ở nhà  ,   chuyện   cho  thi?”
 
“Con với Tú Phân, ba chẳng thiên vị ai cả!”
 
 mỉm   ông,  thèm quan tâm đến vẻ mặt tối sầm của Lý Tú Phân  cạnh.
 
“Vậy thì… cảm ơn chú nhé!”
 
Dứt lời,    chạy một mạch về nhà, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
 
 dọn thẳng sang chỗ dì Lan để ở.
 
Chuyện   và dì  bàn sẵn từ lâu .
 
Vì  , nếu còn ở  trong cái nhà đó, họ nhất định sẽ tìm cách nhốt  , cản  thi đại học.
 
Quả nhiên, sáng hôm , ba  dẫn theo Lý Tú Phân tìm đến tận chỗ dì Lan.
 
Ba   dám  thẳng  dì Lan, trong lòng chột , chỉ  nhanh chóng lôi  về nhà.
 
“Lý Mai! Tối qua  mày  về nhà hả?!”
 
 chớp mắt, giả bộ vô tội:
 
“Ba, chẳng  hôm qua con    ?”
 
“Con đang ôn thi đại học.”
 
“ nhà  ồn quá,  yên tĩnh .”
 
“Dì Lan thương con, nên mới cho con ở nhờ. Ăn uống gì cũng trừ  tiền công.”
 
Lý Tú Phân ở bên  nhịn , bắt đầu giọng điệu chanh chua:
 
“Em gái , em  thế,  ngoài    tưởng nhà  suốt ngày cãi  đấy.”
 
“Em   thì chú còn giữ thể diện  với ai nữa?”
 
 vẫn ánh mắt ngây thơ vô tội,  dì Lan   sang  chị :
 
“Em   ồn là do cãi  ,  chị  tự động hiểu như ?”
 
“Lỡ mà  ngoài  ngang  , chẳng  sẽ tưởng là chị đang loan tin cả nhà ngày nào cũng đánh , chửi  ?”
 
“Em—!”
 
Lý Tú Phân còn  kịp xả tiếp thì dì Lan  từ trong tiệm ve chai bước , tay cầm cái chổi lông gà, mặt hằm hằm.
 
“Cút cút cút! Đừng   đây  cản trở công việc của ! Làm ở quán ăn quốc doanh thì ngon lành lắm ? Có cao quý đến mức quấy rầy  khác  ăn ?”
 
“Chỗ    quán cô, tránh  tránh !”
 
“Cẩn thận  tới đơn vị ông tố cáo đấy—bỏ con ruột  nuôi, lừa gạt tổ chức! Lúc đó  cải tạo thì đừng !”