Mãi đến khi   trói gô , ép gả sang nhà họ Vương,  mới … nơi đó thực sự là địa ngục.
 
Con trai nhà họ  chỉ là đồ ngốc, mà còn thường xuyên nổi cơn đánh đập.
 
Ngày nào  cũng  đánh đến bầm tím khắp .
 
Mẹ chồng thì ngày ngày mắng chửi    đẻ:
 
“Mua mày về là để đẻ con cho nhà tao! Đến con cũng  đẻ nổi, thì mày là thứ gì?! Đồ phế vật!”
 
Mỗi ngày,  đều   đồng  việc từ sáng sớm, về nhà còn  nấu cơm, dọn dẹp, hầu hạ cả nhà.
 
Làm lụng cả ngày trời, thứ  nhận  chỉ là mắng nhiếc và đòn roi.
 
Cứ thế vật vờ sống hơn chục năm.
 
Sau cùng, vì mãi   thai,  chồng  cho rằng   vấn đề về sức khỏe.
 
Bà  cùng ba chồng bàn bạc, giả vờ dẫn  về quê,  đẩy  xuống sông g.i.ế.c  diệt khẩu.
 
Trong khoảnh khắc mất ý thức đó,   hề sợ hãi.
 
Ngược ,  còn cảm thấy… nhẹ nhõm.
 
 khi mở mắt ,   trở về năm 1976.
 
Quãng thời gian  mới  đón từ quê lên thị trấn.
 
Sau   mới —
 
Nhà họ Vương đang nắm giữ bí mật việc ba  cướp công việc của  khác.
 
Còn ở đời …  rời  .
 
Không , sẽ là ai  gánh   phận  đây?
 
…
 
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
 gom hết tiền lương tích góp suốt mấy tháng, chuẩn  lên đường  Thượng Hải học đại học.
 
Trước khi ,  đưa cuộn băng ghi âm  đó cho dì Lan.
 
“Dì Lan, nhờ dì giữ cái  giúp con.”
 
“Chờ con  … hãy bật lên cho cả thị trấn cùng .”
 
Dì Lan  tinh ranh:
 
“Cứ giao cho dì!”
 
Ngày  rời thị trấn, ba    thèm đến tiễn.
 
Ngược , dì Lan cùng bà con hàng xóm kéo   tận ga tàu tiễn , còn dúi cho    bao nhiêu là bánh khô, trứng, lương khô các kiểu.
 
Sau khi  rời , dì Lan liền chạy tới văn phòng thị trấn, bật máy ghi âm, đưa micro lên, để cả cuốn băng phát thẳng  loa phát thanh  thị trấn.
 
Tất cả  … đều  thấy.
 
—
 
Ba  mất việc.
 
Còn  và Lý Tú Phân, mỗi   đường là    chỉ trỏ, xì xào.
 
Việc của Lý Tú Phân tuy   đuổi, nhưng đồng lương ít ỏi  hề  khả năng thăng tiến,   gồng gánh nuôi hai ông bà già.
 
Cô   dám bỏ mặc họ, vì sợ điều tiếng ảnh hưởng đến công việc.
 
 dù , đến tuổi kết hôn, vẫn  ai dám cưới cô .
 
Ba   sống trong trấn chẳng khác nào chuột chạy qua đường, ai cũng khinh thường.
 
Cuối cùng, ba    chịu nổi nữa, bỏ về quê, chui rúc trong căn nhà tổ cũ của bà ngoại  để tránh điều tiếng.
 
Chỉ tiếc là—
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-1976-toi-nhat-dinh-phai-thay-doi-so-phan/chuong-9.html.]
Cán bộ thôn cũng   rõ chuyện  của họ từ lâu.
 
Họ đành rụt cổ   trấn, tiếp tục chịu ánh  soi mói của  .
 
Tất cả những chuyện đó đều là dì Lan  thư kể  cho .
 
 chỉ  nhạt,  để trong lòng.
 
Toàn tâm  ý dồn sức  việc học.
 
—
 
Các bạn cùng lớp của  đều là những   khát vọng vươn lên.
 
Chúng  giống : xuất phát  cao, nhưng ai cũng khát khao một tương lai khác.
 
Mỗi ngày, ai nấy đều miệt mài học tập.
 
Sáng sớm  sách trong thư viện, tối về ký túc xá học xuyên đêm.
 
Đó là cơn đói khát tri thức mà tất cả chúng  đều đang mang trong .
 
Mặc dù mệt, nhưng   yêu bầu  khí như thế .
 
Ít nhất, nó  hơn gấp trăm  so với việc  nhốt trong căn phòng nhỏ, sống như cái bóng trong nhà  khác.
 
 chọn chuyên ngành Tài chính.
 
Ngoài ,  còn liều mạng học bù tiếng nước ngoài, cố gắng bù đắp những gì đời    từng .
 
Tất cả… đều là để chuẩn  cho sự nghiệp  .
 
—
 
Sắp đến ngày  nghiệp, nhà trường đưa cho  một cơ hội —  ở doanh nghiệp nhà nước.
 
  từ chối.
 
Năm   nghiệp là năm 1982.
 
 chẳng   xa, ở  Thượng Hải, bước   trong một công ty viễn thông.
 
 còn mời dì Lan lên Thượng Hải sống cùng, để tiện chăm sóc dì.
 
 dì từ chối.
 
Dì   nỡ rời bỏ tiệm thu mua ve chai.
 
   rõ—dì sợ  trở thành gánh nặng cho , nên  dám nhận lời.
 
Vì ,  càng  nỗ lực hơn, để dì  thể yên tâm mà sống an nhàn bên .
 
—
 
Đến năm , năm 1983,  xin nghỉ việc ở công ty viễn thông.
 
Và tới cửa hàng duy nhất ở Thượng Hải bán máy nhắn tin xin việc.
 
“Ông chủ! Cửa hàng   tuyển   ạ?”
 
Ông chủ   một lượt, ánh mắt đầy nghi hoặc:
 
“Cô…   ở đây thật ?”
 
 gật đầu.
 
Ông   hồ sơ của  xong,  càng ngờ vực:
 
“Cô là sinh viên đại học, mà  tới xin việc ở chỗ nhỏ nhoi như thế  ?”
 
“ nhập sai hàng, mấy cái máy hỏng  chẳng ai thèm mua, sắp phá sản  đấy!”
 
 bật , cầm một chiếc máy nhắn tin trong tủ trưng bày lên, nhẹ nhàng :
 
“Ông chủ… cửa hàng của ông sẽ  phá sản .”
 
“Không những , mà ông còn sẽ kiếm  bộn tiền nhờ thứ !”