Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:10:02
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không vui à?” Chu An Kỳ giơ tay nhéo nhéo má cô, “Được rồi, chị Giai, cậu là trưởng phòng, cậu ra lệnh một tiếng, tối nay phòng 602 chúng ta nhất định phải quẩy hết mình!”

 

Đới Giai ngẩn ra: “Quẩy á?”

 

Những người bạn cùng phòng còn lại cũng đồng loạt hưởng ứng.

 

Mọi người nhanh chóng rửa mặt, trên gương mặt ai nấy đều ửng hồng, quấn chặt trong bộ đồ ngủ dày cộp, đầy háo hức. Họ lục tung những món ăn vặt mình cất giữ bấy lâu, chẳng mấy chốc mà cả bàn đã chất đầy đồ ăn: bánh mì ruốc, chân gà cay, kẹo ô mai, sô-cô-la…

 

Sáu cô gái ngồi quây quần bên nhau, vừa nhâm nhi đồ ăn vặt, vừa tám chuyện rôm rả, bầu không khí ấm áp vô cùng.

 

“Chương Vận Nghi, cậu buồn chuyện gì thế?” Chu An Kỳ bất ngờ hỏi.

 

“Ai nhìn điểm của mình cũng sẽ không vui nổi đâu!” Chương Vận Nghi cắn mạnh viên ô mai đến mức phát ra tiếng giòn tan, “Hoặc là này Kỳ Bảo, nếu chúng ta đổi điểm cho nhau, tớ sẽ vui ngay đấy!”

 

“Cậu xinh đẹp vậy là đủ rồi, đừng mơ tưởng nữa!”

 

Một người bạn khác cũng đoán ra Đới Giai có chuyện buồn, nhưng rất ăn ý giả vờ không biết. “Thật ra cũng không có gì to tát đâu, mẹ tớ từng bảo, những chuyện mà bây giờ chúng ta nghĩ là trời sập, sang năm sau, không, vài tháng sau nghĩ lại cũng chẳng đáng là bao.”

 

Đới Giai lặng lẽ nghe, cúi đầu xuống. Miếng chân gà cay này cay quá, cay đến nỗi khiến mắt cô ấy cũng cay xè theo.

 

“Xong đời rồi!”

 

Một cô bạn ôm mặt than trời, “Lại phải đánh răng nữa rồi!”

 

Như thể có một phép màu nào đó, vừa dứt lời thì đèn tắt phụt. Sáu người trong bóng tối nhìn nhau, im lặng vài giây rồi bật cười thành tiếng. Họ bật đèn pin, chen chúc trong nhà vệ sinh đánh răng.

 

“Đừng có lấy nhầm bàn chải đấy nhé, lỡ đâu lại gián tiếp hôn nhau thì chết!”

 

“Ha ha ha ha ~”

 

Đánh răng xong, chẳng ai muốn về giường ngay, tất cả cùng đứng trên ban công, ngẩng đầu nhìn trận tuyết đêm nay. Không biết ai bỗng nói một câu: “Tớ không nói đùa đâu, nếu tớ mà thi đậu vào Đại học Công nghệ Cáp Nhĩ Tân, mùa đông năm sau các cậu đến tìm tớ chơi nhé? Bên đó tuyết trắng lắm, dày lắm!”

 

“Được luôn!”

 

“Nhất định phải đi đấy, ai mà dám bùng hẹn thì cứ đợi đấy!”

 

-

 

Ngày hôm sau.

 

Đứng trên lầu nhìn xuống, có thể thấy một lớp tuyết mỏng phủ trên cành cây. Khi Chương Vận Nghi uể oải vươn vai thì Đới Giai cũng tỉnh dậy, ngáp dài rồi cố gắng nhẹ nhàng bước xuống giường. Hai người đi rửa mặt, bị nước lạnh làm cho tỉnh hẳn.

 

“Tối hôm qua ngủ ngon chứ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-101.html.]

Xuống lầu, Chương Vận Nghi cẩn thận quan sát sắc mặt của Đới Giai, quan tâm hỏi.

 

Ngày hôm qua Đới Giai có chườm mắt, ngoài việc mí mắt hơi sưng ra thì trông cũng không khác gì ngày thường, không quá gây chú ý.

 

“Ngủ ngon lắm.” Đới Giai nói dối. Cô ấy ngủ sớm nhưng không sâu giấc, tỉnh dậy mấy lần, trong lòng trống trải, vừa xót xa vừa chua chát. Nhưng cô ấy không muốn bạn bè lo lắng thêm, bèn làm ra vẻ nhẹ nhõm: “Lâu lắm rồi mới ngủ ngon như vậy.”

 

Cô ấy không biết khi nào mình mới thực sự khá lên nữa.

 

Nhưng Chương Vận Nghi nói rằng cô ấy nhất định sẽ ổn thôi, và cô ấy tin tưởng Chương Vận Nghi.

 

Vẻ mặt của Đới Giai, Chương Vận Nghi đều thấy hết nhưng không vạch trần, chỉ cười tươi rói nói: “Vậy thì tốt!”

 

Nhưng cô vẫn muốn chửi rủa cái tên khốn chó c.h.ế.t đó!

 

Ai lại đi quấy nhiễu người khác vào giai đoạn lớp 12 chứ?

 

Hai người khoác tay nhau bước ra khỏi ký túc xá, bị gió lạnh làm co rụt cổ lại. Chương Vận Nghi thậm chí còn vùi nửa khuôn mặt vào khăn quàng. Cô không biết thép được rèn như thế nào, nhưng cô biết ai đã rèn ra nó – chính là Chương Vận Nghi cô đây.

 

Cô cẩn thận bước xuống bậc thang, chỉ mười mấy bậc thôi mà cứ như một hành trình gian nan vậy.

 

“Ơ...”

 

Vô tình liếc mắt, cô phát hiện trong bồn hoa có một người tuyết nhỏ, lập tức kéo Đới Giai lại gần. Người tuyết rất bé, chỉ cỡ lòng bàn tay. Dù sao thì trận tuyết đầu mùa năm nay cũng không lớn, đến giờ trên mặt đất cũng chỉ có một lớp tuyết mỏng.

 

“Dễ thương quá!” Chương Vận Nghi phấn khích dùng tay chọc nhẹ, “Chị Giai, cậu xem này, n.g.ự.c nó có phải là một cái cúc áo không?”

 

Đới Giai cũng bật cười: “Hình như là đúng vậy đấy.”

 

“Ai làm nhỉ?”

 

“Không biết nữa…” Đới Giai suy nghĩ rồi đoán, “Có thể là dì quản lý ký túc xá chăng? Dù sao cũng là người dậy sớm lắm.”

 

Lớp 12 vốn đã nhàm chán, một người tuyết nhỏ thế này dường như cũng đủ mang lại chút thú vị. Hai người không vội đến căng tin mà ngồi xổm bên bồn hoa, thì thầm trò chuyện.

 

“Các cậu đang nhìn gì thế?” Bất chợt, một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau, kèm theo tiếng bước chân giẫm trên tuyết phát ra âm thanh sột soạt.

 

Chương Vận Nghi không cần quay đầu lại, chỉ nghe tiếng bước chân cũng biết là ai đã đến.

 

TBC

Ngược lại, Đới Giai khá bất ngờ, lịch sự chào: “Lớp trưởng.”

 

“Chúng tớ đang nhìn cái này…” Chương Vận Nghi nhích qua một bên, nhường chỗ rồi chỉ vào người tuyết, phấn khích nói: “Nó đó, có phải là nó đáng yêu lắm không?”

 

Trần Khoát có vẻ không mấy hứng thú, chỉ liếc qua một cái rồi thu ánh mắt về: “Cũng được.”

 

Nhưng còn cô thì sao, cô đã vui lên chưa?

Loading...