Quán mì cay nghi ngút khói, nóng hôi hổi, hương thơm nức mũi.
Đới Giai cẩn thận dùng muỗng gỗ múc thêm nước lèo cho Chương Vận Nghi, sợ cô bị cay quá, nên cố tình hạ giọng nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có khát không? Hay để tớ đi mua cho cậu một chai sữa đậu nành mà cậu thích nhé?”
Sữa đậu nành?
Ai còn tâm trạng uống sữa đậu nành nữa chứ!
Chương Vận Nghi vẫn còn ngẩn ngơ, tô mì mà cô đã háo hức mong đợi suốt mấy ngày qua bây giờ đã bày ra trước mắt mà chẳng còn chút hấp dẫn nào. Câu “chị dâu” của Phí Thế Kiệt cứ vang vọng bên tai cô, như âm thanh ma quỷ xuyên thấu, không sao gạt đi được. Cô rất muốn rửa sạch lỗ tai, sau đó quên hết mọi chuyện, nhưng rõ ràng là không thể, thậm chí chỉ cần nghĩ đến thôi là ngón chân trong đôi giày đi tuyết của cô đã bắt đầu cuộn lại, như thể có thể xây được một lâu đài kỳ ảo luôn vậy.
Ban đầu Đới Giai còn tưởng là cô đang xấu hổ, nhưng sau nửa tiếng âm thầm quan sát, cô ấy cũng không chắc nữa, đành phải nói: “Không cần phải để ý đến Phí Thế Kiệt đâu, cái miệng của cậu ấy không có chốt khóa đâu.”
“……” Chương Vận Nghi còn muốn hỏi ngược lại đây, sao chị Giai lại không hề bất ngờ gì hết vậy? Cứ bình tĩnh như thể chỉ vừa nghe dự báo thời tiết vậy.
Hôm nay là ngày Cá tháng Tư à?
Rõ ràng là không phải.
“Chị Giai, tớ hỏi cậu một câu nghiêm túc đây.” Chương Vận Nghi thấy ngồi đối diện nói chuyện không tiện, bèn dứt khoát bê tô mì ngồi sang bên cạnh Đới Giai, hai vai kề sát nhau, tư thế này mới phù hợp để nói những chuyện xấu hổ.
“…… Câu gì?”
“Sao dường như cậu chẳng hề kinh ngạc chút nào?” Hai chữ kia Chương Vận Nghi thực sự không nói ra nổi, nhưng cô biết, người có thần giao cách cảm với cô như Đới Giai chắc chắn sẽ hiểu ý cô.
TBC
Lúc nãy, vì Phí Thế Kiệt là người bệnh và đang vội về nhà, nên cô vẫn còn chút lý trí, không đến mức mất kiểm soát đuổi theo cậu ấy hỏi cho ra nhẽ. Hơn nữa, bên ngoài siêu thị có rất nhiều người qua lại, cô thực sự không muốn hét lên như một con sóc đất rồi bị người ta nhìn chằm chằm, kéo theo hàng loạt tin đồn vô căn cứ. Nếu không thì cô tuyệt đối sẽ không tha cho cậu ấy đâu!
Đới Giai không hiểu tại sao cô lại hạ giọng thấp như vậy, đến mức cô ấy phải dựng lỗ tai nghiêng người ghé sát lại gần mới nghe rõ được. Cô ấy bèn trấn an: “Cậu không cần tức giận quá đâu, thế này đi, lát nữa cậu cứ nói với lớp trưởng một tiếng, cậu ấy chắc chắn sẽ thay cậu xử lý Phí Thế Kiệt.”
Chương Vận Nghi: “???”
Cái này vẫn còn là tiếng Trung sao?
Sao càng nghe càng đáng sợ vậy?
“Cái gì? Có phải hai người các cậu đã hiểu lầm gì rồi không?” Cô trợn tròn mắt. “Nếu như tớ không nghe nhầm, thì hình như cậu và cả Phí Thế Kiệt đều nghĩ tớ và lớp trưởng có gì đó à?”
Đới Giai sửng sốt: “Các cậu không phải sao??”
Chương Vận Nghi suýt nữa thì đã hét lên. Nhìn thái độ này, rõ ràng là Đới Giai không hề đùa giỡn, thậm chí còn có vẻ ngạc nhiên hơn cả cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-104.html.]
“Tất nhiên là không có!” Cô lập tức phủ nhận chắc nịch.
Đới Giai còn trợn mắt to hơn cả cô, ngơ ngác nói: “Không thể nào, lớp trưởng thích cậu, cậu cũng thích cậu ấy mà... Hai người còn ngày nào cũng...”
Ngày nào cũng tranh thủ hẹn hò, ai ai cũng thấy rõ mà!
Nhưng câu đó cô ấy không dám nói nốt, bởi vì bây giờ Chương Vận Nghi trông cứ như sắp đi đời nhà ma vậy.
Chương Vận Nghi thực sự muốn bấm huyệt nhân trung cho tỉnh táo lại.
Nhưng mà cô tự nhận mình là một người vô cùng bình tĩnh lý trí, có thể thề thốt với Đới Giai lúc nào cũng được, nhưng quan trọng nhất bây giờ là phải làm rõ mọi chuyện. Cô hít sâu mấy lần, cảm thấy cần một bình oxy để không bị ngất lịm đi: “Cậu nghe ai nói linh tinh vậy?”
Trong đầu cô lập tức hiện lên hai cái tên... chắc chắn là do Ngô Sảng và Hứa Hàng nhiều chuyện tung tin rồi.
Rốt cuộc thì hai người đó bị sao vậy, không thể quản được cái miệng cho yên à?
Đới Giai chớp chớp mắt, bị câu hỏi này làm bối rối, ngập ngừng đáp: “Thực ra không có ai nói cả... Nhưng bọn tớ đều nhìn ra được...”
“‘Bọn tớ’??” Chương Vận Nghi thở gấp. “Còn có ai nữa?”
“Tớ, Phí Thế Kiệt...” Đới Giai cũng bắt đầu căng thẳng. “Hôm trước Nhậm Tư Mẫn cũng hỏi tớ là cậu với lớp trưởng có đang hẹn hò không nữa.”
“Rồi cậu trả lời sao?”
“À thì, tớ bảo là vẫn chưa có.”
Đới Giai đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “vẫn chưa có”. Cô ấy không bao giờ nói lung tung chuyện riêng của bạn bè. Chừng nào Chương Vận Nghi vẫn chưa công khai, thì chừng đó cô ấy vẫn giữ kín.
Chương Vận Nghi cảm thấy đầu đau nhức, thở phì phò: “Chuyện gì thế này, chẳng lẽ cả thế giới này chỉ có tớ và lớp trưởng là không biết gì sao?”
Vừa dứt lời, Đới Giai đã há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại.
Chương Vận Nghi nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô ấy mà sởn hết cả da gà, cảnh giác nói: “Nói đi, có gì thì cứ nói thẳng, tớ có thể chịu được!”
“Là cậu bảo tớ nói đấy nhé.” Đới Giai hạ giọng, “Lớp trưởng chắc chắn biết. Cậu ấy thích cậu, thích cậu nhiều lắm luôn. Cậu không biết sao? Tớ thấy cậu ấy đã xem cậu là bạn gái mình từ lâu rồi, nếu không thì làm gì mà đối xử tốt với cậu đến vậy chứ?”
Tuy cô ấy không quen thân hết đám con trai trong lớp, nhưng cô ấy hiểu rõ Phí Thế Kiệt. Nếu như lớp trưởng chưa từng có hành động rõ ràng, thì cậu ấy sẽ không dám nói năng thiếu suy nghĩ như thế.