Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-06-08 13:28:45
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng cậu ấy lại đứng hình, mặt đỏ bừng lên: “Không không không không không! Là lỗi của tớ! Là do mắt tớ kém nên không nhìn thấy đường!”
Sau đó, cậu ấy còn nhất quyết mời cô uống trà sữa để xin lỗi. Cứ thế qua lại, cậu ấy bám lấy cô suốt cả học kỳ, hai người chỉ còn thiếu một lớp cửa sổ giấy chưa chọc thủng. Trên thực tế thì sau khi thi đại học xong, bọn họ đã ở bên nhau.
Lý Gia Việt đối xử với cô rất tốt, nhưng cậu ấy lại quá bám người. Sau khi lên đại học rồi, cậu ấy thường xuyên trốn học để tìm cô, cô có khuyên ngăn thế nào cũng không chịu nghe. Bởi vì bỏ tiết quá nhiều, nên suýt chút nữa thì cậu ấy đã bị nhà trường cảnh cáo buộc thôi học. Cậu ấy cũng luôn lo cô sẽ bị người khác cướp mất, nên thường xuyên lén lút kiểm tra điện thoại của cô, thậm chí là còn muốn cô xóa hết liên lạc với tất cả các người bạn khác giới.
Lúc đó, có một nhiếp ảnh gia mời cô chụp ảnh. Đối phương thực chất là một cô gái, nhưng cái tên lại dễ gây hiểu lầm là con trai. Cậu ấy lại chẳng thèm phân biệt trắng đen, đã lập tức ghi lại số điện thoại người ta, nhắn tin cảnh cáo người kia cách xa cô một chút, đừng tưởng rằng cậu ấy không biết mấy thằng có ý đồ xấu bọn họ đang nghĩ cái gì, ngày nào cũng chực chờ thèm thuồng vợ người khác, đúng là hạ tiện!
Nhiếp ảnh gia nhận được tin nhắn mà cảm thấy không thể hiểu nổi, còn tưởng rằng có nhầm lẫn gì đó nên tìm đến cô, lén đưa tin nhắn cho cô xem. Lúc đó, cô tức đến mức c.h.ế.t lặng luôn.
Cho dù đối phương có là người khác giới, có là đàn ông đi chăng nữa, thì chuyện này cũng không thể xử lý như vậy được!
Cô đã từng tranh cãi, đã từng giận dữ, cuối cùng đề nghị chia tay. Cậu ấy nhiều lần muốn níu kéo, nhưng cô vẫn không đồng ý quay lại. Cuối cùng, chuyện cũng không thể giải quyết nổi. Có những mối tình giống như sản phẩm giới hạn của cửa hàng tiện lợi, chỉ có thể tồn tại trong những năm tháng học đường.
…
Vậy còn bây giờ thì sao?
TBC
Cô có thể khẳng định rằng, bản thân đã hoàn toàn không còn chút cảm giác nào với Lý Gia Việt nữa. Cô tuyệt đối sẽ không bước lên con đường cũ một lần nữa đâu. Lật lại những đoạn tin nhắn trước đó, cô lập tức đưa ra quyết định, nhắn tin trả lời cho Lý Gia Việt: [Lịch học dày đặc, không có thời gian xem điện thoại. Nếu có thể thì thứ bảy này chúng ta gặp nhau một chút nhé.]
Dù sao thì có những chuyện vẫn nên nói thẳng mặt thì tốt hơn.
Lý Gia Việt trả lời ngay lập tức: [Bây giờ có nghe điện thoại được không?]
Chương Vận Nghi chợt nhớ ra, kiếp trước vào khoảng thời gian này, cậu ấy thường xuyên nấu cháo điện thoại với cô. Cũng đúng là khó cho các bạn cùng phòng của cô lúc đó thật. Cô quyết định chủ nhật khi quay lại trường thì sẽ mua bánh tart trứng cho họ ăn.
Sau đó, Chương Vận Nghi nhắn lại: [Sắp phải tắt đèn đi ngủ rồi, để thứ bảy rồi nói chuyện nhé.]
Từng con chữ trong dòng tin nhắn của Lý Gia Việt đều toát lên vẻ thất vọng: [Được rồi, ngủ ngon [ánh trăng]]
Đợi cho bớt nóng, Chương Vận Nghi leo lên giường tầng trên. Khi cô chuẩn bị đặt báo thức thì biểu cảm do dự, ngón tay lưỡng lự mãi giữa 5 giờ 40 phút và 5 giờ 45 phút, cuối cùng tự an ủi bản thân, ăn một lần không thể béo ngay được, cứ tuần tự từng bước một, nước chảy đá mòn, chậm mà chắc.
Đồng hồ báo thức được đặt vào lúc 5 giờ 45 phút.
Các cô đều rất trân trọng thời gian ngủ, ngủ thêm một phút cũng coi như kiếm được một phút. Còn chưa đến mười một giờ, nhà vệ sinh đã yên tĩnh lại, các bạn cùng phòng lần lượt leo lên giường. Trong bóng tối, Chương Vận Nghi nghe họ trò chuyện, nhưng chỉ vài phút sau, giọng nói đã càng ngày càng nhỏ đi. Không biết ai là người chấm dứt câu chuyện, rồi từng người chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Chương Vận Nghi bị tiếng nhạc chuông dưới gối đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng mò lấy điện thoại. Bởi vì đã quen dùng điện thoại của mười năm sau, bây giờ lại phải dùng lại mẫu máy này khiến cô thao tác không được thuần thục lắm. Không thể nhắm mắt tắt chuông chỉ trong một giây như trước, cô loay hoay một lúc mới dập được cái tiếng chói tai kia, nhưng bản thân cũng tỉnh hẳn.
“……” Sau khi đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ xong, Chương Vận Nghi cố gắng vùng vẫy, cuối cùng chấp nhận số phận. May mà bây giờ không phải mùa đông, nên việc rời giường cũng không quá đau khổ.
Cô cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng, nhanh chóng rửa mặt, cầm sách vở rồi rời khỏi phòng ký túc xá.
Đới Giai mơ màng ngái ngủ hỏi: “Cậu làm gì đấy?”
Chương Vận Nghi đặt ngón tay lên môi ra hiệu suỵt: “Tớ ra sân thể dục.”
Đới Giai lẩm bẩm một câu “Cậu điên rồi à” rồi lại rúc vào chăn trên giường.
Đúng thật sự là điên rồi, điên đến đáng sợ. Chương Vận Nghi cũng đang cảm thán, kỳ thi đại học thì sang năm mới đến, nhưng kỳ thi tháng thì đã ở ngay trước mắt rồi. Nếu bây giờ cô không tranh thủ nước đến chân mới nhảy, thì cô sợ bố mẹ cô nhìn bảng điểm xong sẽ lên cơn đau tim mất.
Ra khỏi tòa ký túc xá, cô vươn vai một cái.
Ký túc xá nam không cách xa ký túc xá nữ là mấy. Cô bước xuống bậc thang, thấy thời gian vẫn còn sớm nên định đi dạo nửa vòng sân thể dục trước khi bắt đầu ôn bài. Nhưng cô vừa đi được mấy bước thì đã tình cờ gặp được Trần Khoát trên lối nhỏ. Có vẻ như anh cũng vừa mới rời khỏi ký túc xá, đang đeo tai nghe đi về hướng này.
“Chào buổi sáng, lớp trưởng ~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-11.html.]
Chương Vận Nghi không ngờ lại trùng hợp như vậy. Cô nhìn kỹ anh, trái ngược hẳn với trạng thái tinh thần lờ đờ uể oải, muốn c.h.ế.t muốn sống của mình, anh trông vô cùng tỉnh táo và tràn đầy sức sống.
Cái này lại khiến cô nhớ lại sau này, thành phố Giang Châu tổ chức giải thi đấu marathon, khuyến khích người dân trong thành phố tham gia. Nghe nói Trần Khoát đã hoàn thành cả chặng đua và mang về huy chương nữa.
Dù mười năm sau đã đạt được không ít thành tích lớn, nhưng anh vẫn khiêm tốn và kỷ luật như cũ. Người khác hút thuốc, anh chạy bộ. Người khác uống rượu, anh uống sữa. Ngay cả Phí Thế Kiệt cũng từng nói, Trần Khoát đã khắc sâu sự kiềm chế và tự giác vào tận xương tủy, đúng là một tên bi3n thái mà.
Bước chân Trần Khoát dừng lại, nhưng phản ứng đầu tiên của anh lại chính là, không phải là đồng hồ của mình bị hỏng rồi đấy chứ? Nếu không thì sao lại có thể tình cờ gặp cô vào giờ này được?
Trong lúc anh còn đang nghi hoặc, thì Chương Vận Nghi cũng đang quan sát anh.
Dường như bất kể là mười bảy, mười tám tuổi hay mười năm sau, anh vẫn thích mặc quần thể thao, hoặc là màu đen hoặc là màu xám. Giày trên chân cũng luôn vô cùng sạch sẽ. Điều càng làm cô bất ngờ hơn nữa là, trong tay anh đang cầm một hộp sữa.
Đây là thương hiệu sữa địa phương của Giang Châu, bao bì đơn giản, nhiều năm rồi vẫn không hề thay đổi.
Cô chợt nhớ đến những lần tình cờ gặp anh ở khu trà nước của công ty. Lúc đó, anh đều chỉ tùy ý dựa vào tường, nhấp từng ngụm sữa.
Cô không ngờ rằng, mười năm trước, ông chủ của cô cũng uống đúng loại sữa này.
Nó ngon đến mức nào nhỉ?
Trần Khoát nhìn theo ánh mắt của cô, cúi đầu xuống, thoáng bối rối trong vài giây, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, đưa hộp sữa sang cho cô: “Nếu cậu muốn uống thì cho cậu đấy.”
Hôm nay, dù có gặp bạn học nào khác thì anh cũng đều sẽ làm vậy. Coi như trả lại món nợ gói mì giòn nhỏ lần trước luôn.
Chương Vận Nghi vội vàng xua tay: “Không, không cần đâu, chỉ là tớ cảm thấy hơi tò mò thôi. Hình như cậu luôn uống loại sữa này, nó ngon lắm hả?”
Với tư cách là một người bản địa, tất nhiên là cô đã từng uống qua rồi. Thành thật mà nói, nếu bỏ qua lớp filter quê hương, thì nó cũng chẳng có gì đặc biệt cả.
Hay là do cô chưa nếm ra cái sự đặc biệt của nó?
Trần Khoát, người vốn luôn có thể ứng phó trơn tru với mọi câu hỏi, cũng bất giác sững lại. Trong lòng anh dâng lên một chút mất tự nhiên: “Cũng được, quen rồi.”
Chỉ vậy thôi?
Chỉ vậy thôi á??
Chương Vận Nghi có hơi bất ngờ.
“Như vậy à...” Nếu không phải vì cô còn phải học thuộc bài, không có thời gian giao lưu tình cảm với ông chủ tương lai, thì chắc chắn cô sẽ tiếp tục lôi kéo anh nói chuyện thêm vài câu nữa.
Cô chủ động vẫy tay tạm biệt: “Vậy tớ ra sân thể dục đây.”
Trần Khoát gật đầu, liếc nhìn cô một cái, rồi nhấc chân đi về phía nhà ăn. Trong ánh nắng ban mai lờ mờ, hai người đi hai hướng khác nhau, lướt qua nhau rồi tách ra.
Vốn dĩ đây chỉ là một chuyện nhỏ chẳng đáng để nhắc đến. Nhưng ngay sau giờ tự học buổi sáng, khi Chương Vận Nghi và Đới Giai ra siêu thị nhỏ mua nước, cô lại tình cờ nhìn thấy loại sữa mà Trần Khoát hay uống trên kệ hàng.
Thực ra hai người họ vốn chẳng hề thân thiết gì cả, có lẽ là vì cô đã chú ý đến anh của mười năm sau trước, nên bây giờ khi phát hiện ra anh của mười năm trước cũng có thói quen này, cô lập tức mặc nhiên nghĩ rằng đây là thói quen anh đã duy trì suốt nhiều năm.
Thế là, cô bị “tẩy não” thành công!
Không chút do dự, cô ôm tâm thế “Để ta nhìn xem mi có gì đặc biệt hơn người nào”, duỗi tay cầm lên một hộp sữa, tính tiền.
Sau khi thanh toán xong, bởi vì vừa ăn sáng xong nên cô vẫn còn thấy no, chưa vội mở ra uống mà chỉ tiện tay đặt lên bàn học.
Vài phút sau, Trần Khoát và Phí Thế Kiệt đi vào từ cửa sau lớp học. Khi đi ngang qua, ánh mắt anh vô tình lướt qua bàn cô rồi dừng lại. Nếu không có cuộc đối thoại sáng nay, thì anh chắc chắn sẽ không quá chú ý đến hộp sữa đó.
Phí Thế Kiệt suýt nữa thì đ.â.m sầm vào anh, khó hiểu hỏi: “Bị điểm huyệt à?”
Trần Khoát tiếp tục bước về chỗ ngồi của mình, vẻ mặt vẫn bình thản, mở giấy nháp ra. Phía sau lưng, từng đợt tiếng cười nói của các nữ sinh thỉnh thoảng lại vang lên.