Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 114

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:13:01
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Vận Nghi thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, biết anh không muốn nói chuyện thêm nữa. Mà cô cũng chẳng biết nói gì nữa, chỉ chào tạm biệt rồi buồn bực đi thẳng ra sân thể dục. Cô bước trên đường chạy nhựa, càng lúc càng nhanh. Đoạn văn ngôn hôm nay phải học thuộc lòng vô cùng khó nhằn, khiến cô bực bội không chịu nổi.

 

Nhìn tờ giấy chi chít văn ngôn và chú thích, cô cảm thấy khó chịu, bắt đầu buồn nôn. Mắt không thấy thì lòng không phiền, cô thẳng tay ném quyển vở xuống đất, rồi ngồi phịch lên trên.

 

Lớp 12, phát điên là chuyện bình thường.

 

So ra thì cô đã thuộc nhóm ổn định cảm xúc nhất rồi.

 

Đột nhiên có tiếng bước chân từ phía sau. Cô chưa kịp quay lại thì một bàn tay đeo găng len đưa ra. Nhìn theo cánh tay, đó là một cô gái vừa quen vừa lạ. Quen vì hay gặp khi học bài ở sân thể dục, nhưng lạ vì hai người chưa từng nói chuyện, chẳng quen biết gì.

 

Cô gái quấn người kín mít, tay cầm gói kẹo mềm, ngập ngừng hỏi: “Ăn không? Nhưng mà cậu không sao chứ? Không khỏe thì không cần cố đâu.”

 

Chương Vận Nghi không suy nghĩ nhiều, nhận ngay gói kẹo vị việt quất: “Tớ ổn, cảm ơn nha!”

 

“Không có gì.” Cô gái cười. “Sáng dậy mà hơi chóng mặt, có thể là hạ đường huyết. Ăn chút đồ ngọt thì sẽ đỡ hơn nhiều.”

 

“Ừm!”

 

Trái tim Chương Vận Nghi ấm áp hẳn lên. Từ khi sống lại, cô nhận ra nhiều khoảnh khắc đẹp đẽ mà kiếp trước đã bỏ lỡ, đồng thời cũng nhận được bao nhiêu tình cảm đáng yêu.

 

Vậy thì, mọi thứ đều đáng giá.

 

Sau khi xác nhận cô thật sự không sao, cô gái mới yên tâm rời đi, tiếp tục học bài.

 

Chương Vận Nghi ngồi im một lúc, vừa nhai kẹo vừa học thuộc, tâm trạng dần bình tĩnh lại. Chỉ là trong đầu thỉnh thoảng lại lướt qua vài hình ảnh mơ hồ.

 

Mấy chiếc bánh quy kẹp socola ngon tuyệt đó, có phải là anh đã cố ý mua không?

 

Trần Khoát đến căng tin, mua trứng gà và bánh bao thịt như mọi ngày. Anh nghĩ, chẳng qua là cuộc sống của mình chỉ quay về vòng lặp đơn điệu như trước kia. Không sao cả, chấp nhận được mà.

 

Anh định vào lớp, nhưng không chịu nổi mùi trứng và bánh bao trong không gian kín, đành phải đứng ngoài hành lang. Ánh mắt trầm ngâm nhìn bầu trời xám xịt, anh thất thần. Có lẽ chú đầu bếp ở căng tin cũng lười biếng, bánh bao trước đây ngon thế mà hôm nay lại nhạt nhẽo chẳng có vị gì cả.

 

Mặt Chương Vận Nghi bị gió lạnh thổi đến mức tê cứng. Cô dùng hai tay chà xát cho ấm lên rồi áp vào mặt và tai, bước nhanh về phía lớp học. Thoáng thấy bóng dáng kia, cô vô thức chậm bước lại. Anh ăn rất vội, chỉ liếc cô một cái rồi lập tức quay đi, cầm hộp sữa đặt bên cạnh rồi bước vào lớp, như thể sợ cô sẽ tiến tới nói chuyện, tránh cô như tránh tà vậy.

 

Cô mím môi, chậm rãi bước vào từ cửa sau, ngồi xuống bàn, một tay chống cằm, không biết đang nghĩ gì, lông mày nhíu chặt.

 

Từ Thi Thi ôm túi chườm nóng, ngáp dài, lười biếng nhìn cô một cái, thờ ơ hỏi: “Ai lại chọc giận cậu nữa rồi?”

 

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-114.html.]

“Có đấy, nên tan học tụi mình cùng trùm Thẩm Minh Duệ bỏ bao tải đánh một trận nhé!”

 

“Sao không phải là tụi mình cùng đánh kẻ chọc giận cậu luôn đi?” Từ Thi Thi uể oải nói. “Cậu có chút chí khí được không vậy?”

 

Chương Vận Nghi: “…”

 

Cô mở sách giáo khoa ra, bắt đầu đọc bài một cách vô hồn: “Nhâm Tuất chi thu, thất nguyệt ký vọng —”

 

Từ Thi Thi liếc cô một cái, bĩu môi: “Cậu, Chương Vận Nghi, nổi tiếng khắp Trung Quốc là chỉ bắt nạt người nhà.”

 

Chương Vận Nghi làm ngơ, đọc to hơn: “Tô Tử dữ khách phiếm châu du vu Xích Bích chi hạ —”

 

Mùa đông lạnh giá, hơn nửa lớp học như bị thần ngủ nhập vào, ngáp liên tục, lây từ người này sang người kia, ngã rạp cả đám. Nhưng Chương Vận Nghi lại tràn đầy năng lượng. Chuông tan học vừa vang, cô cùng Đới Giai đã đi thẳng đến căng tin.

 

Ăn xong một tô mì nước nóng hổi đầy thịt, lòng cô cũng thoải mái hơn nhiều.

 

Tự hỏi lòng mình, nếu chuyện tương tự xảy ra với cô, thì cô sẽ làm gì? Có làm tốt hơn anh không?

 

Chắc chắn là cô cũng sẽ không do dự mà tránh xa, rút lui.

 

Nhưng mà bọn họ là bạn cùng lớp, hầu như ngày nào cũng chạm mặt. Vậy phải làm sao đây? Chỉ có thể cố gắng né tránh hết mức thôi.

 

Không nên trách anh lạnh lùng.

 

Anh có làm gì sai đâu chứ?

 

“Chị Giai, tớ no quá, đi dạo một chút nhé?” Nghĩ thông suốt điều này, Chương Vận Nghi bỗng thấy nhẹ lòng hẳn. Kỳ thi đại học sắp đến gần, ai cũng không muốn bị rối trí cả. Có lẽ giữ khoảng cách thế này là tốt nhất.

 

“Được thôi.” Đới Giai vui vẻ đồng ý.

 

Hai người đi vòng quanh tòa nhà dạy học. Lớp 10, lớp 11 đều đã nghỉ hết, đài phát thanh cũng đóng cửa, chẳng còn nghe được bài hát hay nào, không gian vô cùng cô quạnh. Đi một lúc, họ ngang qua sân bóng rổ. Ngày thường nơi đây rất nhộn nhịp, nhưng giữa trời đông lạnh giá, lại chỉ có lớp 12 ở trường, chẳng ai rảnh đứng xem mấy anh chàng đẹp trai ném bóng cả.

 

Chương Vận Nghi dễ dàng nhận ra bóng dáng quen thuộc.

 

Liếc nhìn vài cái, cô tự kiềm chế không nhìn thêm, kéo Đới Giai bước nhanh qua khu vực sân bóng, đầu cúi gằm.

 

Ở góc cô không thấy, Trần Khoát ném bóng mà rõ ràng rất mất tập trung. Anh có nhìn thấy cô, nhưng chỉ là bóng lưng. Tay lệch một chút, quả bóng đập vào vành, không vào, rơi xuống đất phát ra tiếng động trầm đục.

 

Anh đứng yên trên sân, ánh mắt không kiềm được mà dõi theo cô.

Loading...