Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-06-08 13:29:09
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Khoát tránh đi, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt càng thêm sắc lạnh, cằm căng lên: “Đừng làm phiền, tránh ra một bên.”

 

Phí Thế Kiệt: “?”

 

Thôi được rồi, con trai lại phát bệnh nữa rồi.

 

-

 

Ngày mai chính là thứ bảy, tâm trạng của các bạn học trong lớp đều rất phấn khởi. Nhưng trong đó chắc chắn là không bao gồm Chương Vận Nghi. Ăn bữa tối xong, cô cùng Đới Giai đi tản bộ cho tiêu thực, nhưng vẫn không quên học thuộc bài văn. Giọng lẩm bẩm ấp úng: “Mộc... mộc trực trung thằng, nhu dĩ vi luân, kỳ khúc trung quy...”

 

Đới Giai nghe cô đọc thuộc ấp úng như gà mắc tóc, không nhịn được mà cau mày.

 

Mấy bài văn học kỳ một lớp 10 thôi mà, sao lại học thuộc kiểu này chứ? Nhưng nghĩ lại thì bây giờ cũng mới chỉ là vòng ôn tập đầu tiên, tình huống như thế này cũng không có gì kỳ lạ cả.

 

Đối với Chương Vận Nghi mà nói, đây không phải bài học hai năm trước, mà là từ rất nhiều năm trước rồi. Lại còn dài dòng khó nhớ nữa chứ. Mấy ngày hôm trước đừng nói là học thuộc, có thể hoàn toàn đọc làu làu không ngắc ngứ thì không phải là chuyện đơn giản chút nào.

 

Tuân Tử, tôi hận ông!

 

Nhưng nỗ lực của cô vẫn có kết quả. Với chút gợi ý từ Đới Giai, cô miễn cưỡng lắm mới thuộc được đoạn văn, bên ngoài thì cười cười, nhưng trong lòng thì đã mắng chửi om sòm rồi. Cuộc sống thảm hại thế này, cô không chịu nổi một ngày nào nữa rồi. Hiện tại trạng thái tinh thần cô thực sự rất đáng lo, mấy đứa bạn đều thấy rõ, ai cũng cảm giác lần này cô phát điên hơi lâu quá rồi.

 

Vẻ mặt Đới Giai như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa lời nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Thật ra thì vẫn còn hơn nửa năm nữa mới thi đại học mà.”

 

Làm bạn học với Chương Vận Nghi đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy bạn mình như thế này.

 

Không chỉ riêng cô ấy, Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ đều đang suy đoán, không biết cô còn có thể duy trì tình trạng phát bệnh này được bao lâu. Thật sự khiến người ta rợn cả người.

 

Chương Vận Nghi nhắm mắt đau khổ: “Đúng vậy, chỉ còn có 245 ngày nữa thôi!”

 

Đới Giai: “...”

 

Làm sao bây giờ? Con bé này điên thật rồi.

 

Cô ấy trầm ngâm một lúc, rồi gợi ý: “Hay là... lát nữa tớ mượn Mễ Hinh mấy cuốn truyện tranh, xong tụi mình xin lớp trưởng nghỉ, về ký túc xá rồi tớ đọc cùng cậu?”

 

Không phải nói chứ, Chương Vận Nghi đã có một giây d.a.o động. Nhưng rồi cô vẫn lắc đầu từ chối. Nhìn thấy vẻ mặt bất lực, cái mũi nhăn lại như uống phải cà phê đắng của Đới Giai, cô lại bị chọc cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Cô kéo tay Đới Giai, trấn an: “Yên tâm đi, tớ tự có chừng mực mà.”

 

Kỳ thi đại học cỏn con thôi mà!

 

Cô cũng không tin là mình không làm được! Nếu đã có thể thắng một lần, thì lần thứ hai cũng có thể thắng thật đẹp!

 

 

Sau khi chơi bóng xong, Trần Khoát vội vàng trở về ký túc xá để tắm rửa, sau đó đến căng tin mua một phần cơm. Anh vận động nhiều, nên ăn cũng không ít. Ăn no uống đủ, tinh thần sảng khoái, anh quay lại lớp học. Còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe thấy Phí Thế Kiệt vừa nhai bánh mì ruốc vừa lầm bầm nói năng không rõ: “Lúc nãy có người tìm cậu, muốn xin nghỉ phép đó.”

 

Nghe vậy, Trần Khoát bất giác thả lỏng, thậm chí còn có cảm giác “Cuối cùng cũng tới rồi”.

 

Phản ứng đầu tiên, người đó chắc chắn là Chương Vận Nghi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-13.html.]

 

Anh kéo ghế ngồi xuống. Lớp trưởng có trách nhiệm của lớp trưởng. Nhưng chỉ cần lý do hợp lý, yêu cầu xin nghỉ cũng không quá đáng, thì anh cũng không thấy có vấn đề gì cả. Lông mày anh giãn ra đôi chút, định lấy điện thoại chơi game giải tỏa căng thẳng. Nhưng nghĩ đến cái kết tệ hại của hai hôm trước, anh lại tạm thời từ bỏ ý định.

 

Cùng lúc đó, Chương Vận Nghi và Đới Giai bước vào từ cửa trước. Trùng hợp làm sao, cô cũng đi ngang qua bàn học của Trần Khoát. Ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc. Cô mỉm cười với anh: “Lớp trưởng cũng ăn xong rồi à?”

 

Trần Khoát khẽ gật đầu, im lặng chờ cô nói tiếp.

 

Nhưng mà chẳng có tiếp theo nào cả. Sau khi nhận được sự đáp lại, cô cứ thế đi thẳng về chỗ của mình. Trong vài giây ngắn ngủi đó, không ai chú ý đến vẻ mặt thoáng chút bối rối của Trần Khoát.

 

Chương Vận Nghi đang cắn ống hút uống nước lại càng không nhận ra. Cô đang rất hài lòng với tiến độ hiện tại, cũng không còn cách nào khác, dù gì thì muốn theo ông chủ làm việc, trước tiên thì cô cũng phải thi đậu đại học, nếu không thì ngay cả tiêu chuẩn tuyển dụng cũng không đủ.

 

Cô có kế hoạch của riêng mình, cũng có nhịp độ của riêng mình.

 

Bốn ngày liên tiếp đều tình cờ gặp ông chủ vào buổi sáng, cứ tiếp tục như thế, ấn tượng sâu sắc nhất mà cô để lại trong lòng anh chắc chắn sẽ là vô cùng chăm chỉ. Đây chẳng phải là chiến thắng ngay từ vạch xuất phát trên con đường sự nghiệp sao? He he he.

 

“Anh Khoát.”

 

Một nam sinh đeo kính gọng đen đứng trước bàn Trần Khoát, khuôn mặt tươi cười đầy thiện ý: “Có chuyện muốn thương lượng với cậu một chút!”

 

Trần Khoát đã đoán được tám phần, bình tĩnh ngước mắt lên nhìn cậu ấy, rồi rút một tờ đề từ giá sách ra, trải phẳng. “Nói đi.”

 

“Tôi muốn xin nghỉ buổi tự học tối nay.”

 

Vẻ mặt Trần Khoát vẫn điềm nhiên như nước: “Lý do gì thế?”

 

Xin nghỉ còn phải cần lý do sao?

 

Thực ra thì cậu nam sinh chỉ muốn trốn trong ký túc xá xem trận bóng thôi, cũng chẳng ôm kỳ vọng gì nhiều, chỉ định thử vận may thôi. Thế mà khi nghe Trần Khoát hỏi lý do, cậu ấy bỗng nhiên thấy có hy vọng, đây chẳng phải là dấu hiệu anh sắp gật đầu rồi sao?! Nhưng đồng thời cậu ấy cũng cảm thấy hơi lúng túng, vì chỉ tính lại đây thử thôi, nên chưa kịp nghĩ lý do gì cả. Ngập ngừng vài giây, cậu ấy thử dò xét: “Tớ cảm thấy hơi mệt?”

 

Cạch!

 

Trần Khoát đậy nắp bút lại, liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, giọng điệu thản nhiên: “Về chỗ ngồi đi, không duyệt.”

 

Nam sinh: “...”

 

Cậu ấy ủ rũ cúi đầu, hạ vai xuống, giọng lầm bầm: “Anh Khoát à, cậu vô nhân tính quá đấy.”

TBC

 

Mặc dù mặt cậu ấy tươi rói hồng hào như thể quay quảng cáo thuốc bổ hoạt huyết, nhưng mà đã nói là cảm thấy không khỏe rồi, sao lớp trưởng lại không quan tâm hỏi han câu nào chứ?! Vì sao lại vô tình như thế?

 

Phí Thế Kiệt đang nhai bánh mì ruốc suýt thì phun cả ra ngoài: “Cậu bớt đánh rắm đi, ít nhất thì anh Khoát của chúng ta đối xử rất công bằng!”

 

“Thế mới càng vô nhân tính chứ sao! Quá đáng sợ luôn!”

 

Trần Khoát bị bọn họ ồn ào đến phát bực, đóng đề lại: “Còn dong dài nữa thử xem?”

 

Mấy người lập tức giải tán.

 

Cuối cùng anh cũng yên tĩnh được rồi.

Loading...