Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:35:58
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A a a a a!!
Nhưng đã quá muộn rồi, những cây nến sinh nhật mỏng manh chỉ như chớp mắt đã cháy hết.
Cửa hàng bánh này làm ăn kiểu gì vậy? Ngay cả nến cũng keo kiệt thế sao??
Còn nữa, ai cần anh nhắc chứ?!
Rõ ràng là lỗi của anh mà!
Chương Vận Nghi thẹn quá hóa giận: “Ai nói phải nhắm mắt mới ước được chứ? Tớ đã ước xong rồi!”
Trần Khoát rất muốn đưa tay gãi gãi trán mình, ngưa ngứa, nhưng lại nhịn xuống. Nghe cô nói câu này, giọng điệu vừa như giận dỗi, vừa như không phải, anh đành phải phối hợp: “Ước xong là được rồi.”
Cô bật cười khúc khích, nhận lấy d.a.o cắt bánh từ anh, chỉ cắt ra một miếng nhỏ. Cô biết anh không thích đồ ngọt, buổi trưa ăn một miếng đã là giới hạn của anh rồi.
“Lát nữa lại phải đánh răng thêm lần nữa rồi.”
“Tớ không ngờ là cậu lại nhanh thế.”
“Nhanh cái gì mà nhanh, ơ, bánh này ăn ngon ghê!”
“Ừm.”
Ăn xong miếng bánh nhỏ, Chương Vận Nghi đậy hộp lại, buộc lại chiếc nơ bướm, định mang về chia cho các bạn cùng phòng ăn khuya.
Nhưng Trần Khoát lại sải bước đi lên phía trước, nơi rìa sân trường đều có hàng cây che chắn.
Cô còn chưa kịp hỏi anh đi đâu, thì rất nhanh anh đã quay lại, trên tay xách theo một túi đồ. Chương Vận Nghi tròn mắt kinh ngạc, phản ứng không kịp. Lần trước là giấu ấm nước nóng, lần này lại là…
“Quà sinh nhật.”
Cô đứng sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh.
Cảm giác hạnh phúc to lớn bao trùm lấy cô, không chỉ vì anh, mà còn bởi gia đình, bạn bè mang đến. Nhưng cô không ngờ rằng, từ lúc mở mắt thức dậy đến tận khi sắp tắt đèn đi ngủ, cô vẫn còn nhận được bất ngờ.
…
Chương Vận Nghi vừa thở hổn hển vừa ì ạch leo lên tầng sáu.
Từ lúc nhận món quà của anh ở dưới sân, cô đã rất nóng lòng muốn biết bên trong có gì. Nhưng cô cứ nhịn hết lần này đến lần khác, tay trái xách hộp bánh, tay phải xách túi quà, mệt đến mức thở không ra hơi.
Các bạn cùng phòng đều ở trong phòng, người thì phơi đồ, người thì nằm trên giường. Nhìn thấy Chương Vận Nghi mang bánh về, họ lập tức dừng tay, không nói nhiều nhưng vô cùng ăn ý — dựng bàn, kéo ghế nhỏ, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, chờ được phát bánh.
Chương Vận Nghi để họ tự chia nhau, còn cô có chuyện quan trọng hơn phải làm. Lập tức bày ra khí thế bóc hàng siêu nhanh, ba bước là gỡ xong lớp gói, nhưng ngay sau đó cô sững người.
Đới Giai vừa dùng dĩa ăn bánh vừa tò mò hỏi: “Cái gì vậy? Ống heo nhỏ đựng tiền à?”
“Chị Giai à, làm sao cậu có thể nhìn một con heo to như vậy mà gọi nó là ‘ống heo nhỏ’ được chứ?” Chu An Kỳ bật cười.
“Tại sao lớp trưởng lại tặng ống heo nhỉ?”
Chương Vận Nghi ôm chặt con heo, cười tít mắt: “Không phải trên cặp sách của tớ có treo một con heo sao?”
Cô khẽ hất cằm về phía chiếc cặp đang treo trên ghế.
Năm đôi mắt lập tức đổ dồn sang, quả nhiên trên cặp của Chương Vận Nghi có một chiếc móc khóa hình con heo màu hồng, từ trước đến giờ chẳng ai để ý đến.
“Cậu ấy đã từng hỏi tớ có phải là rất thích cái móc khóa này không.” Cô khẽ cong khóe môi, “Tớ nói là tớ rất thích heo, bởi vì bố mẹ tớ đều cầm tinh con heo mà.”
Chu An Kỳ: “……”
Mạch não của lớp trưởng đúng là đặc biệt thật, nhưng cũng xem như biết chọn quà hợp ý người nhận.
Đới Giai hỏi: “Vừa nãy tớ nghe thấy có tiếng lách cách, bên trong có đồng xu đúng không?”
Chương Vận Nghi cầm lên lắc lắc: “Có, hình như còn khá nhiều, nặng lắm.”
“Đổ ra đếm thử đi!” Chu An Kỳ sờ cằm, “Không chừng có đúng 520 (*) đồng xu đấy.”
(*) 520: phát âm giống “Em yêu anh/ anh yêu em” trong tiếng Trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-145.html.]
Đã sớm nhận ra lớp trưởng là người kín đáo rồi!
Chắc chắn sẽ là 520 không sai được!
Chương Vận Nghi còn đang do dự, nhưng ngoài Đới Giai ra, cả phòng đều đang hào hứng cổ vũ, mà cô thì rất dễ bị lung lay. Chưa đầy một phút đã bị thuyết phục, lập tức để Chu An Kỳ dọn dẹp gọn gàng chỗ bánh trên bàn, sau đó mở ống heo ra.
Tiếng leng keng vang lên, từng đồng xu rơi xuống, xếp thành một đống nhỏ trên bàn, trông vô cùng nặng tay.
Sáu người đồng tâm hiệp lực, mỗi người cầm lên một nắm, cẩn thận đếm.
“Sao lại có 382 đồng nhỉ?”
“Không phải nên là 520 sao? Tớ không tin, đếm lại lần nữa đi!”
“……” Chương Vận Nghi lập tức đứng dậy: “Các cậu cứ đếm từ từ, đếm xong nhớ bỏ lại vào ống heo giúp tớ, tớ đi tắm đây.”
Cô nhanh chóng vào phòng tắm, tắm rửa nhanh như chớp. Khi quay lại, các bạn cùng phòng cũng đã dọn dẹp xong. Cô ôm lấy ống heo, nhét vào trong tủ quần áo, định khi nào nghỉ sẽ mang về nhà.
Đèn tắt, cô cầm đèn pin, trong bóng tối, vươn tay sờ nhẹ vào nó.
“Tớ biết rồi!”
Phương Nhã Đồng bật dậy như cá chép quẫy nước: “Hôm nay là ngày thứ 382 lớp trưởng thích Chương Vận Nghi, có đúng không? Phim truyền hình đều thế mà!”
Chu An Kỳ bừng tỉnh ngộ: “Nghe cũng có lý phết đấy nhỉ.”
Chương Vận Nghi: “???”
Sao trí tưởng tượng của mấy người này phong phú thế cơ chứ?!
Nghe họ bàn tán sôi nổi, nếu không phải người trong cuộc là cô, thì có khi cô cũng phải tin Trần Khoát thật sự thích cô đủ 382 ngày rồi đấy!
…
Ký túc xá nam.
Trần Khoát đang ra sức vò quần áo trước bồn nước.
Phí Thế Kiệt cười hì hì bước tới giám sát, “Giặt sạch một chút cho bố, trên vai toàn là dấu giày của cậu, giặt một lần không sạch thì giặt hai lần đi!”
Áo của cậu ấy bị giẫm bẩn mà không bắt thằng nhóc này đền, đúng là người tốt nhất thế gian rồi.
TBC
Trần Khoát nhìn chằm chằm vào chậu nước bẩn, không biết cái áo này đã bao lâu chưa giặt, bẩn đến mức khó tin. Nếu không phải hôm nay tâm trạng anh tốt, thì cái tên mập kia còn lải nhải thêm vài câu nữa, anh đã hắt cả chậu nước này qua rồi. “Cút.”
Phí Thế Kiệt chẳng hề để tâm, tinh thần sảng khoái. “Cậu đã tặng quà rồi à?”
Cậu ấy đã chứng kiến toàn bộ quá trình chuẩn bị quà của Trần Khoát.
Thứ bảy tuần trước hai người không đi đến quán cà phê internet mà lượn lờ mấy cửa hàng quà tặng. Khi đó, Trần Khoát ôm một con búp bê to đùng chuẩn bị tính tiền, nhưng lúc xếp hàng lại vô tình nghe thấy có cô gái than phiền rằng bạn trai tặng thú nhồi bông mà chẳng biết để đâu, giường thì nhỏ, chỉ tổ bám bụi.
Trần Khoát ngẩn ra vài giây, sau đó đặt lại con heo bông khổng lồ về chỗ cũ.
Quà sinh nhật cô tặng anh, vừa nhìn đã biết là rất có tâm, sinh nhật cô, anh cũng không muốn qua loa.
Phí Thế Kiệt bị hành đến hết kiên nhẫn, ngồi xổm ở góc tường vò đầu. “Đừng hỏi tôi nữa, phiền c.h.ế.t đi được! Tôi có yêu đương bao giờ đâu, làm sao biết con gái thích cái gì được chứ!”
Trần Khoát cũng khổ sở không kém, chọn tới chọn lui, đến khi đầu óc mơ hồ thì nhìn trúng một con heo đất.
Nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, về đến nhà, nhìn con heo đất hồi tiểu học của mình, bỗng chốc hiểu ra.
Quà anh tặng cô, không thể là một con heo rỗng tuếch được.
Thế là anh dốc sạch số tiền xu mình tiết kiệm hồi nhỏ, bỏ vào bên trong. Cầm lên thấy nặng trịch, anh hài lòng mỉm cười.
“Tặng rồi.” Trần Khoát đáp lại bằng giọng điệu lười biếng nhưng đầy tự đắc. “Cô ấy nhắn tin bảo là rất thích.”
Phí Thế Kiệt giả bộ buồn nôn rồi định quay về giường, nhưng lại chợt nhớ ra gì đó bèn hỏi, “Mà cậu bỏ vào bao nhiêu đồng xu vậy?”
“……”
Trần Khoát bị câu hỏi này làm cho đứng hình. Dĩ nhiên là anh không đếm, chỉ lườm Phí Thế Kiệt một cái. “Ai mà rảnh đi đếm chứ? Tôi không rảnh rỗi như cậu.”