Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:36:23
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh cúi đầu liếc nhìn màn hình, hiểu rõ mà cười cười, tháo tai nghe ra rồi nhận cuộc gọi. Vừa kết nối, bên kia đã lập tức kêu quang quác: “Ngày hôm qua không rảnh, trưa nay lại không rảnh, xin hỏi cậu là Tổng thống Mỹ à, sao mà bận dữ vậy?”

 

Trần Khoát rũ mắt xuống, giọng điệu thản nhiên: “Tất nhiên rồi.” Anh dừng lại một chút, cố ý trêu cậu bạn, “Rất là bận.”

 

Quá đáng ghê!

 

Chương Vận Nghi bụm miệng, sợ mình bật cười thành tiếng để rồi bị Vương Tự Nhiên nghe thấy.

TBC

 

“Đưa ra lời giải thích hợp lý coi!”

 

Trần Khoát nghiêm túc trả lời: “Áp lực học tập của tôi rất lớn, ở nhà ôn bài.”

 

Chương Vận Nghi liếc anh một cái. Ngay cả cô nghe câu này cũng muốn siết chặt nắm đ.ấ.m rồi.

 

Bên kia, Vương Tự Nhiên sắp tức ói máu: “Cậu bị điên hả? Ai nói câu này tôi còn tin, chứ cậu nói thì đúng là đang đánh rắm mà.”

 

“Mặc dù trong hai lần thi thử tôi cũng cao hơn cậu bốn điểm.” Trần Khoát thản nhiên nói thêm, “Nhưng mà xin lỗi, áp lực của tôi vẫn rất lớn.”

 

Chương Vận Nghi sắp chịu không nổi nữa. Chỉ có cô mới hiểu được câu này là đang nhắm đến cô. Cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội để nói một câu như vậy đúng không? Trẻ con, quá trẻ con rồi! Cô đưa tay đẩy anh một cái, xem như giúp Vương Tự Nhiên trả thù.

 

Ai ngờ một chàng trai cao 1m85 như anh, vậy mà lại yếu ớt đến mức loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống, vẻ mặt lại cực kỳ thèm đòn.

 

Vương Tự Nhiên: “???”

 

Cậu ấy ghé sát vào điện thoại, tức giận: “Cậu cứ chờ đấy, lần thi thử thứ ba tôi nhất định sẽ rửa sạch nỗi nhục này!”

 

Trong mắt Trần Khoát cũng có ý cười, kéo dài giọng: “Được, tôi chờ.”

 

Nhưng mà ngoại trừ anh và cô Triệu ra, không ai biết rằng câu “áp lực lớn” này của anh thực sự không phải là nói đùa. Bởi vì anh đã từng viết bản cam kết, tất nhiên là sẽ không muốn những dòng chữ trên đó trở nên vô nghĩa.

 

“Vương Tự Nhiên đúng là người tốt thật.” Sau khi anh cúp máy, Chương Vận Nghi lập tức nói, “Đã như vậy rồi mà vẫn chưa tuyệt giao với cậu!”

 

Trần Khoát liếc mắt nhìn cô một cái, đáp: “Hồi thi thử lần một, cậu ấy hơn tớ hai điểm, nhắn tin khoe khoang suốt ba ngày liền, tớ cũng không block cậu ấy.”

 

Chương Vận Nghi: “……”

 

Cô cười nhạt: “Thì ra là vậy, chẳng trách hai người lại có thể làm bạn tốt của nhau.”

 

Có lẽ là Trần Khoát cũng cảm thấy mình hơi trẻ con, nên không nói gì thêm nữa.

 

Thấy anh bị chọc quê, Chương Vận Nghi lập tức giơ tay làm dấu V trong lòng, sảng khoái ghê!

 

-

 

Tiết tự học buổi tối không có giáo viên giám sát, nhưng vẫn đủ yên tĩnh.

 

Tiếng chuông tan học vang lên, nhưng chẳng còn mấy ai ồn ào đùa nghịch như trước nữa. Chương Vận Nghi cầm bài thi tổ hợp khoa học đi tìm Trần Khoát, nhưng anh lại không có ở đó. Phí Thế Kiệt vặn vẹo cổ vài cái, chậm rãi nói: “Không biết cậu ấy đã đi đâu rồi, chắc là toilet, hay là cậu cứ đợi một lát đi?”

 

“Không cần đâu, có cậu ở đây chẳng phải cũng dùng được sao?”

 

Chương Vận Nghi lập tức ngồi xuống, nhìn Phí Thế Kiệt với ánh mắt chờ mong.

 

Phí Thế Kiệt: “… Hay là hai người đi thương lượng với cô Triệu để được làm bạn cùng bàn đi?”

 

“He he, tớ biết ngay là cậu muốn ngồi cùng chị Thi của tớ mà, nói đi, có phải là cậu thầm thích cậu ấy đúng không!” Chương Vận Nghi đáp trả không chút nể nang.

 

Phí Thế Kiệt giơ tay đầu hàng, không đấu lại, hoàn toàn không đấu lại được cô, “Tôi đã sai rồi, tôi đã sai rồi, được chưa? Đưa đây, để tôi giải cho!”

 

Cho đến khi cậu ấy đã giảng xong bài rồi mà Trần Khoát vẫn chưa quay lại. Chương Vận Nghi đành vung tay, để lại dòng chữ “Chương Vận Nghi đã ghé thăm ở đây” trên quyển vở nháp của Trần Khoát rồi rời đi.

 

Phí Thế Kiệt ngơ ngác, vừa định gọi điện cho Trần Khoát thì tin nhắn của anh đã đến: [Nếu thầy cô có hỏi, thì cậu giúp tôi nói một tiếng, Thành Nham đến tìm tôi có chút việc, nói chuyện xong thì tôi sẽ về ngay.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-147.html.]

 

Thành Nham? Cậu ấy đến làm gì?

 

Trần Khoát cũng nghĩ trăm lần mà không ra.

 

Anh và Thành Nham cũng không thân nhau lắm, làm bạn học một năm rưỡi nhưng quan hệ cũng nhạt nhẽo, hồi lớp 11 từng cùng nhau chơi bóng rổ vài lần, quan hệ tốt hơn bạn cùng lớp bình thường một chút, nhưng chưa đến mức gọi là bạn bè.

 

Hai người gặp nhau ở sân bóng rổ. Có lẽ để dễ dàng qua mặt bảo vệ, Thành Nham vẫn mặc đồng phục trường cũ, trên mặt nở nụ cười ngầu lòi.

 

“Anh Khoát!”

 

Gặp lại bạn học cũ, Thành Nham phấn khích, đ.ấ.m nhẹ vào vai Trần Khoát một cái, “Lâu lắm không gặp!”

 

Trần Khoát nhìn bộ đồ của cậu ấy từ đầu đến chân, “Sao thế, định quay lại học à?”

 

“Không, không, không.” Thành Nham xua tay, lôi từ túi quần ra một tấm vé xe, “Nhìn này, vé đêm nay, sáng mai về lại trường học, tôi xin nghỉ tiết tự học buổi tối.”

 

“Hôm nay đến đây là có việc gì thế?” Trần Khoát liếc mắt nhìn tấm vé, biết là cậu ấy đang gấp, nên lập tức đi thẳng vào vấn đề.

 

Vậy mà Thành Nham lại đột nhiên để lộ vẻ mặt ngại ngùng, “Anh Khoát, tôi biết tôi đến đây hơi vội vàng, cũng hơi bốc đồng, nên chỉ nghĩ đến việc nhờ cậu giúp thôi.”

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, ít nhất là trong mắt đám con trai lớp 3, Trần Khoát làm lớp trưởng, đúng là khiến mọi người tâm phục khẩu phục.

 

Mấy năm học cùng nhau, nếu ai đó thực sự gặp chuyện, thì người đầu tiên họ nghĩ tới để cầu cứu chính là anh.

 

Trần Khoát suy nghĩ vài giây, trầm ngâm nói: “Cậu nói đi.”

 

“Chuyện đó, chính là cái đó ấy mà…” Thành Nham đỏ bừng mặt, nói chuyện lắp ba lắp bắp, đưa tay gãi gãi sau đầu, “Tôi thích một người ở lớp 3 mình, ừm, trước đây không nhận ra là thích, đến khi về quê rồi, không có cậu ấy mắng tôi, tôi lại cảm thấy hơi thiếu thiếu.”

 

“Tôi tìm cậu ấy nói chuyện phiếm, nhắn tin cho cậu ấy, nhưng cậu ấy hoặc là không hồi âm, hoặc là chỉ bảo bận.” Thành Nham tiếp tục, “Thực ra tôi đã tính kỹ rồi, đợi thi đại học xong sẽ tìm cậu ấy, nhưng mấy hôm trước tôi lên danh sách bạn bè, có thông báo nhắc nhở sinh nhật, tôi mới biết tháng trước là sinh nhật cậu ấy.”

 

Sinh nhật?

 

Một bạn nữ trong lớp?

 

Trần Khoát khựng lại, sắc mặt khẽ thay đổi.

 

“Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định đến đây một chuyến, dù sinh nhật cậu ấy đã qua rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu ấy một câu chúc mừng sinh nhật.” Thành Nham nhận ra không khí hơi kỳ lạ, nhưng cậu ấy vẫn không suy nghĩ nhiều, bởi vì chính cậu ấy cũng thấy ngượng, mấy lời này cậu ấy chưa từng kể với ai cả.

 

“Anh Khoát, cậu giúp tôi một việc đi,” Thành Nham lấy hết can đảm, “Giúp tôi gọi cậu ấy ra đây, tôi chỉ nói vài câu rồi đi ngay, có được không?”

 

Nói xong, cậu ấy nhìn Trần Khoát, suýt nữa thì giật mình.

 

Trần Khoát cau mày, vẻ mặt cứng đờ, nụ cười trên môi đã biến mất từ lâu.

 

Thành Nham nhanh chóng nhận ra hành động của mình thực sự không thích hợp lắm. Cậu ấy cũng hiểu được nếu Trần Khoát không muốn giúp thì cũng là chuyện bình thường. “Nếu cậu cảm thấy khó xử thì thôi vậy, tôi hiểu mà. Lát nữa tôi sẽ đợi dưới ký túc xá nữ. Đúng rồi, anh Khoát, Chu An Kỳ ở nội trú đúng không?”

 

Trần Khoát gần như không thể nghe nổi thêm câu nào nữa. Mấy lần anh định cắt ngang, nhưng rồi đột nhiên sững lại, vô cùng khó hiểu: “Cái gì? Chu An Kỳ á?”

 

Thành Nham cũng ngớ người: “… Đúng rồi?”

 

Không thì còn ai nữa?

 

Cả hai nhìn nhau đầy bối rối.

 

Trần Khoát: “…”

 

Anh chậm rãi thở ra một hơi, chỉ cần không phải là người đó là được. Lông mày giãn ra, anh bình tĩnh nói: “Chuyện này tôi không thể tự quyết được. Thế này đi, để tôi nhờ cậu ấy hỏi Chu An Kỳ giúp cậu, quan hệ của họ cũng khá tốt.”

 

Thành Nham mờ mịt: “Ai cơ?”

 

“Chương Vận Nghi.”

Loading...