Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-06-08 13:29:34
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Khoát bị đẩy vào tình huống bất ngờ.
Tóm lại là, đến khi anh kịp phản ứng lại, thì anh đã ngồi xuống, có chút mơ hồ. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Bên cạnh là Chương Vận Nghi đang mỉm cười nhìn anh. Hôm nay cô mặc quần short bò cạp cao có tua rua màu nhạt, đôi chân trắng trẻo thon gọn khẽ chạm vào chiếc quần thể thao màu xám nhạt của anh.
Điều này khiến đôi chân dài của Trần Khoát không biết để đâu cho đúng.
Mặc dù hai người đã học cùng lớp một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên anh và cô ngồi sát nhau như thế này. Giai điệu trong tai nghe vẫn đang vang lên, nhưng tình huống bất ngờ hiện tại lại khiến anh cảm thấy khó lòng chịu nổi. Khi loa phát thanh trong xe thông báo trạm tiếp theo sắp đến, anh lập tức đứng dậy. Hành động đột ngột của anh làm Chương Vận Nghi đang vuốt tóc cũng phải giật mình. Cô ngước mắt lên, đôi mắt trong veo như đang hỏi anh làm sao thế.
Trần Khoát thấp giọng nói: “Tôi đến trạm rồi.”
Chương Vận Nghi chớp chớp mắt, nhẹ nhàng vẫy tay, khóe môi cong lên: “Bye bye, ngày mai gặp lại nha ~”
Trần Khoát đáp ừ một tiếng. Khi tài xế đạp phanh, anh hơi lảo đảo, may mà kịp thời bám vào tay vịn. Cửa sau vừa mở, anh đã lập tức sải bước xuống xe. Đứng trên con đường không quá quen thuộc, đúng giờ cao điểm nên rất khó bắt taxi. Những chiếc xe vụt qua đều đã có khách, anh chỉ có thể chờ chuyến xe buýt tiếp theo.
Anh cúi đầu, gửi tin nhắn cho bạn thân: [Tí nữa tôi mới đến, đói thì cậu cứ ăn trước, không cần đợi đâu.]
…
Trong cửa hàng McDonald’s ở tầng một trung tâm thương mại, Vương Tự Nhiên đang cúi đầu chơi game chăm chú. Bỗng nhiên, một bóng người che mất ánh sáng trước mặt. Cậu ấy đoán được là ai, nên cũng không thèm ngẩng đầu: “Đợi tôi xong ván này cái đã, cậu cứ ngồi trước đi.”
Trần Khoát lặng lẽ ngồi xuống phía đối diện với cậu ấy, không thúc giục cũng không cầm điện thoại chơi.
Mãi đến khi Vương Tự Nhiên gọi, anh mới hoàn hồn.
“Có đói không?” Vương Tự Nhiên liếc ra sau, nhìn mấy suất ăn hamburger trên bàn đôi phía sau, không quá để ý mà hỏi: “Ăn ở đây không?”
“Tùy cậu, sao cũng được.”
Vương Tự Nhiên lục trong cặp tìm phiếu giảm giá, quét mắt qua một lượt, cân nhắc một lát, cũng không có phần ăn nào thực sự hấp dẫn cậu ấy, mấy món đồ chơi gần đây cậu ấy cũng không thích, rồi nhún vai: “Chán thật, khó khăn lắm mới được nghỉ, ăn đồ ăn ở căng tin sắp đến mức nôn ra rồi, đi kiếm cái gì ngon ngon đi, lên tầng bốn coi thử đi?”
Trần Khoát cũng không quá quan tâm là sẽ ăn cái gì, tâm trí anh vẫn còn đang vướng bận chuyện khác. Anh đứng dậy, đi sau Vương Tự Nhiên ra khỏi McDonald’s, hai người đặt tay lên tay vịn, đi thang cuốn lên lầu.
Vương Tự Nhiên vẫn đang suy nghĩ xem tầng bốn có quán ăn nào ngon, định bàn bạc với Trần Khoát một chút. Nhưng khi quay đầu lại, thấy mặt anh căng thẳng, cậu ấy lập tức lấy làm lạ: “Cậu có chuyện gì à?”
Hai người là bạn thân từ nhỏ nhưng học khác trường cấp ba. Trường của họ có tỷ lệ đỗ đại học ngang ngửa nhau, không phân cao thấp. Đôi khi họ cũng trao đổi tài liệu học tập.
Thang cuốn chầm chậm đi lên.
Ánh đèn trắng sáng của trung tâm thương mại chiếu rọi lên gương mặt của Trần Khoát, vẻ mặt thất thần của anh lộ rõ không sót chút nào. Nếu người hỏi là Phí Thế Kiệt, chắc chắn là anh sẽ không hé môi nói ra một chữ, rốt cuộc thì chuyện này cũng có liên quan đến một nữ sinh trong lớp.
Nhưng Vương Tự Nhiên thì khác. Cậu ấy học trường khác, hơn nữa cũng là người kín miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-15.html.]
Trần Khoát im lặng.
Điều này càng khiến Vương Tự Nhiên cảm thấy tò mò hơn. Cậu ấy không ngờ anh lại thật sự có chuyện, nhưng cũng không hỏi dồn dập, sợ hỏi nhiều làm cho anh giai này phiền lòng, mất kiên nhẫn rồi chẳng chịu nói một chữ gì nữa.
“Có một người rất kỳ lạ.”
Sau khi lên đến tầng hai, Trần Khoát hạ thấp giọng xuống, có chút bực bội nói: “Cứ tìm tôi nói mấy chuyện linh tinh.”
Đây đã là giới hạn những gì anh có thể kể rồi.
Anh không thể nói với bạn thân rằng dường như người này đang chú ý đến sở thích của anh, thậm chí còn biết anh thường uống loại sữa nào.
“Con gái à?” Vương Tự Nhiên hỏi.
Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn. Sau đó, cậu ấy lại thấy khó hiểu: “Không đúng, chuyện này có phải lần đầu cậu gặp đâu chứ?”
Tính tình Trần Khoát cũng không phải kiểu người phô trương, nhưng anh có rất nhiều điểm khiến con gái thích. Ngoài tính cách trầm lặng, ít nói ra thì anh không hề có khuyết điểm nào về ngoại hình lẫn học lực cả. Chính vì thế, người có cảm tình với anh cũng không ít, thậm chí là có người còn mạnh dạn tỏ tình trực tiếp với anh nữa.
Theo lý mà nói, những chuyện thế này anh đã xử lý quen rồi, sao lần này lại làm như lần đầu tiên bị con gái thích thế?
Trần Khoát day day sống mũi, giọng nói mang theo vài phần bất lực: “Cùng lớp.”
“Không phải lão Phì nói là hồi cấp ba, năm lớp mười hay mười một gì đó, có một nữ sinh tặng cậu sô-cô-la à?” Sao lúc đó không thấy phiền lòng, mà bây giờ lại làm như thể bị bối rối ghê lắm vậy? Đã có thể xử lý chuyện ngon lành từ hồi lớp 10 rồi, đến lớp 12 sao lại bó tay không có cách nào chứ?
TBC
Nếu nói lúc nãy lòng hiếu kỳ của Vương Tự Nhiên chỉ có 10%, thì bây giờ con số đó đã tăng lên 80% rồi.
Trần Khoát: “…”
Anh chậm rãi giải thích: “Thứ nhất, đừng có nghe cậu ấy nói nhảm, thứ hai, tôi đã nói rồi, là bạn cùng lớp —”
Thang máy đến tầng bốn.
Tầng này chủ yếu là các nhà hàng, hôm nay là thứ bảy nên rất đông, nhiều người đang xếp hàng chờ bàn. Một cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế bên ngoài quán, tay cầm cuốn menu đầy màu sắc, vẻ mặt chăm chú suy nghĩ xem lát nữa sẽ gọi món gì. Một nam sinh mặc áo đen, quần bò cầm một cây kem ốc quế xoắn tròn đi đến trước mặt cô, cúi xuống cười rồi đưa kem cho cô.
Trên hai chiếc ba lô đặt cạnh nhau có treo cùng một loại móc khóa hình thú nhồi bông.
Một cái là hình con lợn hồng.
Một cái là hình con lợn xám.
“Biết hai người các cậu là bạn cùng lớp rồi, sau đó thì sao? Cậu kể tiếp đi chứ.” Vương Tự Nhiên nghe nửa chừng thì cảm thấy vô cùng gấp gáp, sao tự nhiên lại im bặt như thế?
Trần Khoát lặng lẽ rời ánh mắt đi, ngừng vài giây, rồi nói: “Coi như hôm nay tôi chưa nói gì với cậu cả.”