Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:38:49
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Doãn Văn Đan đầy tự tin: “Em có linh cảm, chắc chắn là con bé sẽ thi rất tốt!”

 

“Còn hai phút nữa mới đến 12 giờ mà!” Chương Vận Nghi thay dép, vội vàng chạy vào nhà, bật sáng màn hình điện thoại. “Sao mẹ vẫn còn chưa ngủ nữa thế?”

 

“Bắt đầu quản mẹ rồi hả?” Doãn Văn Đan đứng dậy, ngáp một cái. “Mau tắm rửa rồi đi ngủ đi, còn cả mùa hè cơ mà, đủ để con chơi điên luôn.”

 

Hôm nay Chương Vận Nghi không có tâm trạng đấu võ miệng. Cô nhanh chóng vào phòng lấy quần áo ngủ, rồi chui ngay vào nhà tắm. Cô đoán chắc là anh đã về đến nhà rồi, bởi vì anh nói là khi về đến nơi thì sẽ nhắn tin cho cô mà.

 

Rạng sáng, Trần Khoát đi bộ trên đường nhưng không thấy chiếc taxi nào trống cả. Anh cũng không vội, mang theo tâm trạng phấn khích mãi không kìm nén được, từ từ đi về hướng nhà mình. Đến đường lớn, cuối cùng cũng đón được một chiếc xe. Ngồi vào ghế sau, anh cảm thấy trong xe hơi ngột ngạt, hạ cửa kính xuống, để gió đêm ùa vào. Từng hình ảnh ban nãy hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh.

 

Tài xế tập trung lái xe, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười rất ngắn, rồi lại im bặt. Ông ấy cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhìn qua gương chiếu hậu liếc mắt về phía vị khách trẻ tuổi phía sau. Quả nhiên, lại cười một tiếng nữa. Hình như anh vừa gặp được chuyện gì đó vui lắm, vừa hân hoan vừa có chút ngượng ngùng.

 

-

 

Chương Vận Nghi không bị đồng hồ báo thức đánh thức, mà là vì nghe thấy tiếng động trong phòng khách. Cô nằm trên giường lắng nghe một lúc, rồi tỉnh hẳn, dứt khoát rời giường. Vừa mở cửa phòng ngủ, một giọng nói trầm ấm quen thuộc từ phòng ăn vang lên: “Vận Vận đã dậy rồi à?”

 

Chương Vận Nghi dụi mắt bước tới, gọi một tiếng: “Ông nội ơi, sao ông lại đến đây thế ạ?”

 

 “Hôm qua mẹ con quên lấy thịt bò kho.” Ông nội cằn nhằn. “Đám trẻ các con trí nhớ kém quá! Sáng nay muốn ăn gì, để ông nấu mì cho con, thêm thịt bò kho nhé?”

 

 “Để con tự nấu cũng được mà?”

 

 “Trẻ con thì biết cái gì!” Ông nội phẩy tay. “Mau đi đánh răng rửa mặt đi, xong là có mì ăn ngay!”

 

Chương Vận Nghi cũng hết cách với ông nội, đành phải lững thững đi vào phòng tắm, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ. Đến khi bước ra, hương thơm của bát mì bò đã lan tỏa khắp phòng, khiến bụng cô lập tức réo lên. Cô nhanh chóng ngồi xuống bàn, nhưng nhìn tô mì đầy ú ụ trước mặt lại có chút chùn bước.

 

Có một kiểu đói mang tên “Ông bà nghĩ cháu đói”, hơn nữa phản bác cũng không có tác dụng.

 

Ông nội cười tủm tỉm nhìn cô ăn mì: “Trưa nay theo ông nội về nhà nhé?”

 

“Không không không!” Cô vội vàng xua tay, mặt tỉnh bơ mà nói dối. “Con đã hẹn bạn học ra ngoài chơi rồi, tụi con hẹn nhau từ trước luôn đó.”

 

Lần này đúng là nói dối thật.

 

Bởi vì từ hôm qua, Trần Khoát không chỉ còn là bạn cùng lớp của cô nữa, mà đã trở thành bạn trai cô rồi.

 

Ông nội thấy cháu gái không qua ăn trưa thì cũng không nán lại lâu. Ăn xong, ông ấy đứng dậy dứt khoát, còn tính đi đánh bài nên rảo bước nhanh chóng rời đi.

 

Chiếc xe ba bánh của ông ấy đậu ngay dưới chung cư. Ông ấy leo lên, quay đầu xe, đạp bàn đạp phóng đi. Khi chuẩn bị băng qua lối đi bộ, bỗng nghe tiếng gọi trong trẻo từ phía sau. Ông ấy lập tức bóp phanh, quay lại thì thấy một cậu trai cao ráo chạy tới, trên tay còn cầm túi đồ. Ông ấy nheo mắt lại, hóa ra là túi đồ của ông ấy đã bị rơi.

 

“Cảm ơn cháu nhiều nhé!” Ông ấy vui vẻ nhận lại, cứ nói lời cảm ơn mãi không thôi.

 

Chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Trần Khoát lại sợ cản trở đường đi của ông ấy, càng sợ bị ông ấy kéo lại trò chuyện. Anh đã từng có kinh nghiệm rồi, lần trước chỉ đứng chỉ đường cho một bà cụ thôi, vậy mà đã bị giữ lại tám chuyện cả buổi. Kiểu nhiệt tình này, anh thật sự không đỡ nổi.

 

Anh lễ phép lùi về sau, không nói một lời, xoay người đi chỗ khác đứng chờ.

 

Ông nội đặt túi đồ ngay ngắn lại, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Giới trẻ bây giờ đúng là tốt thật, nhặt được đồ rơi còn biết trả lại, đúng là một học sinh ngoan.

 

Trần Khoát đi được mấy bước thì điện thoại reo lên. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, khóe môi anh khẽ cong lên. Anh bấm nghe, giọng nói có phần trầm hơn bình thường: “Chào buổi sáng.”

 

Chương Vận Nghi cầm một chiếc váy xinh xắn đứng trước gương ướm thử: “Còn buổi sáng gì nữa, đã sắp trưa rồi. Anh đang ở nhà à?”

 

“Ừ.” Anh đứng dưới một gốc cây, thấy có xe chạy ngang thì lập tức lấy tay che loa điện thoại. “Anh lập tức ra ngoài đón em ngay đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-159.html.]

 

Anh không muốn cô biết rằng mình đã thức dậy từ trước 7 giờ sáng, mãi mà không ngủ lại được.

 

Lượn lờ khắp nhà, ăn sáng qua loa, rồi gội đầu, vẫn chẳng có việc gì làm cả. Mới 9 giờ hơn, anh đã ra khỏi nhà rồi.

 

Chương Vận Nghi vừa bước xuống lầu thì bóng dáng cao ráo, tuấn tú của Trần Khoát đã đập ngay vào mắt cô, như một làn gió mát lạnh ùa đến, xua tan đi cái oi bức. Dường như anh cũng có cảm giác, ánh mắt lập tức dừng lại, hơi thở chợt cứng đờ.

 

Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy.

 

Có lẽ vậy.

 

Bởi vì trước khi vào lớp 12, ấn tượng của anh về cô không quá sâu sắc, cũng chẳng dám chắc nữa.

 

Anh ngẩn người đứng đó, quên cả việc bước về phía cô.

 

Ngược lại, Chương Vận Nghi vẫn tỏ ra bình tĩnh đi về phía anh. Đến khi đứng trước mặt, anh mới như bừng tỉnh, ánh mắt lảng tránh, vừa muốn nhìn lại không dám nhìn, chẳng biết phải đặt tiêu điểm vào đâu nữa.

 

“Anh đã đợi lâu chưa?”

 

Kỳ lạ thật, đúng là kỳ lạ thật, lúc ra khỏi cửa, lúc đi xuống lầu, cô đều không hề hồi hộp. Nhưng ngay khi ánh mắt anh dừng trên người cô, tim cô lại bỗng chốc như bị thiêu đốt.

 

TBC

“Không, anh vừa tới… Ừm, chưa lâu đâu.”

 

Cô chỉ mới đang cảm thấy hồi hộp thôi.

 

Mà anh đã bắt đầu lắp bắp rồi.

 

 

Còn lâu mới đến giờ ăn trưa, thêm vào đó Chương Vận Nghi cũng mới ăn sáng xong, nên cô chẳng hề đói chút nào. Thời tiết nắng nóng, chỉ có chỗ có điều hòa mới thích hợp để hẹn hò, vậy là hai người quyết định đi xem phim ở rạp chiếu gần đó và mua vé buổi chiều luôn.

 

“Xem phim nào đây?”

 

Chương Vận Nghi ngước lên nhìn lịch chiếu của rạp, đang khó khăn không biết nên chọn gì.

 

Trần Khoát không quan tâm là xem phim gì, cũng không thúc giục cô, thật sự không sao cả, nếu không được thì hôm nay xem hai hoặc ba bộ cũng được, ngày mai cũng có phải đi học đâu.

 

Cô vẫn đang phân vân thì điện thoại anh đã vang lên, là cuộc gọi từ Vương Tự Nhiên. Anh suy nghĩ một chút rồi nói khẽ: “Là Vương Tự Nhiên gọi, anh ra ngoài nghe một chút.”

 

“Ừ ừ ừ.”

 

Chương Vận Nghi không quan tâm đ ến nội dung cuộc trò chuyện của họ, chắc là Vương Tự Nhiên gọi anh đi chơi game hay chơi bóng rổ gì đó, anh sẽ từ chối thôi.

 

Cuộc đối thoại như vậy, cô đã nghe vài lần rồi.

 

Trần Khoát bước ra khỏi khu vực rạp chiếu phim, thong thả nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì?”

 

Ở đầu dây bên kia, Vương Tự Nhiên mới tỉnh dậy, giọng nói đầy hứng khởi: “Không nói nhiều nữa, 1 giờ chiều, gặp nhau ở chỗ cũ!”

 

“Ồ, tôi không có thời gian.”

 

Vương Tự Nhiên nghe vậy thì cực kỳ khó chịu, rất bực bội: “Đã thi xong hết rồi, sao cậu lại không có thời gian chứ?”

 

Trần Khoát tựa lưng vào lan can kính của trung tâm thương mại, bình thản đáp lại: “Tôi đang xem phim với bạn gái, làm sao?”

Loading...