Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:53:32
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10 giờ tối, những người bạn cùng lớp vừa rồi còn huyên náo kêu gào hôm nay phải xõa suốt đêm lúc ăn bữa tối, bây giờ tiếng ca hát đã bắt đầu nhỏ dần.

 

Mặc dù đã trưởng thành, nhưng không ai dám thách thức giới hạn của bố mẹ, đêm khuya không về nhà. Trần Khoát đi ra quầy để thanh toán, trước đó Phí Thế Kiệt đã đặt cọc, tổng chi phí hôm nay vượt quá dự kiến khoảng một trăm tệ. Tôn Khải Toàn nhanh chóng tính toán và nói: “Mỗi người chúng ta cần đóng thêm mười tệ nữa đúng không? Nào, mọi người, đưa tiền cho anh Khoát đi!”

 

Trần Khoát nhíu mày, không mấy để ý nói: “Không cần đâu, hôm nay mọi người vui là được rồi.”

 

Đã học cùng nhau mấy năm, mọi người đều hiểu phần nào tính cách của anh.

 

Anh không hề keo kiệt, ngược lại, anh còn là một lớp trưởng rất hào phóng. Mỗi khi đi mua nước ở siêu thị nhỏ trong trường, nếu gặp bạn cùng lớp, anh cũng thường thanh toán luôn.

 

Đám Tôn Khải Toàn đều âm thầm ghi nhớ điều này, không ai coi đó là chuyện đương nhiên. Họ đều chờ cơ hội lần sau để tìm cách trả lại anh.

 

Mọi người bước ra khỏi quán karaoke. Mùa hè ở Giang Châu rất nhộn nhịp, đến 10 giờ tối vẫn còn rất nhiều thanh niên đi dạo trên phố.

 

Ai nấy đều cảm thấy lưu luyến, kỳ thi đã kết thúc, bằng tốt nghiệp cũng đã nhận, không thể ngày nào cũng gặp nhau như trước đây khi còn đi học nữa. Lần tới khi tụ tập đông đủ như thế này không biết sẽ là khi nào. Họ đứng nói chuyện bên đường một lúc, rồi khi taxi đến, cũng là lúc phải chia tay.

 

Tôn Khải Toàn, Đới Giai và Nhậm Tư Mẫn đi chung một đường. Trước khi lên xe, Tôn Khải Toàn đột nhiên quay lại và hô to: “Này, mọi người! Nhớ đến tiệc mừng tôi đỗ đại học đấy nhé! Đừng có ai trốn đấy!”

 

“Tôn cục, cậu phải đỗ đã rồi tính sau!” Chương Vận Nghi cũng hét lớn đáp lại.

 

Tiệc mừng đỗ đại học ư? Ít nhất thì cũng phải đợi vài ngày nữa khi đã tra điểm xong chứ. Quả không hổ danh là Tôn cục, quá tự tin.

 

Dù cô biết rằng cuối cùng cậu ấy sẽ vào Nam Đại.

 

Tôn Khải Toàn cười lớn, giơ tay ra hiệu OK. Bây giờ mọi người đều đã gọi cậu ấy là Tôn cục rồi, nếu không đỗ thì còn mặt mũi nào nữa chứ?

 

Mọi người lần lượt ra về. Trần Khoát không vội gọi taxi. Anh đã không còn là lớp trưởng nữa, nhưng vẫn quen với việc đợi các bạn cùng lớp về hết rồi mới đi, như thể đó là trách nhiệm của mình vậy.

 

Anh vẫy một chiếc taxi, để Chương Vận Nghi lên xe trước. Khi anh chuẩn bị lên xe, thì bỗng nhiên thấy Phí Thế Kiệt lao đến, mở cửa trước định ngồi lên. Trần Khoát nhíu mày, nhắc nhở: “Chúng ta không cùng đường, sao cậu vẫn chưa về nhà nữa?”

 

Phí Thế Kiệt: “...”

 

Cậu ấy còn tưởng là Trần Khoát đang châm chọc mình, nhưng sau khi quan sát kỹ, cậu ấy lại lườm một cái: “Tôi đã nói là tối nay sẽ ngủ ở nhà cậu cơ mà??”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-166.html.]

 

Trần Khoát khựng lại một chút.

 

Lão Phì có nói vậy sao?

 

Chương Vận Nghi nghe thấy cuộc đối thoại của họ, không chịu được cái nóng từ hai bên cửa xe, thò đầu ra thúc giục: “Hai người còn đứng đó làm gì nữa, lên xe nhanh đi!”

 

Phí Thế Kiệt nhanh chóng ngồi lên ghế trước, đóng sầm cửa lại, quay sang nói với cô: “Tôi phục cậu ấy rồi đấy, có phải bây giờ cậu ấy chẳng thể nghe lọt tai mấy lời của những người không liên quan như bọn tôi đúng không?”

 

“Cậu đã tự nhận là người không liên quan rồi còn gì.” Chương Vận Nghi không ngần ngại đáp trả. Lão Phì là bạn, Trần Khoát là bạn trai, cần phải nghĩ xem nên đứng về phía ai sao?

 

“Được rồi, tôi thua.” Phí Thế Kiệt nhún vai, một chọi hai, đúng là không thể thắng nổi.

 

Trần Khoát nghe thấy đoạn hội thoại này, khẽ cười một tiếng, lên xe và báo cho tài xế địa chỉ khu nhà của cô.

 

“Đúng rồi, tối nay chú Trần và dì Nhậm có ở nhà không?” Phí Thế Kiệt lại hỏi. Cậu ấy với Trần Khoát và Vương Tự Nhiên vốn rất thân, kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông cũng thường qua lại nhà nhau, đến nhà bạn chơi như về nhà mình vậy.

 

Trần Khoát trả lời: “Không rõ nữa, chắc là bố tôi có ở nhà.”

 

“Vậy tối nay hai người định thức khuya chơi game à?” Chương Vận Nghi tò mò hỏi.

 

Phí Thế Kiệt bị mấy lời này của cô chọc cười: “Cái máy tính nhà cậu ấy á? Thôi đi, chính cậu ấy lúc rảnh rỗi cũng chỉ lên diễn đàn lướt web thôi, cấu hình thấp, lag lắm. Nhắc đến chuyện này mới nhớ, tôi cũng đang đau đầu không biết nên mua máy tính gì khi vào đại học đây.”

 

Chương Vận Nghi lập tức bị chủ đề này thu hút.

 

Sau khi thi đại học, mua máy tính, đổi điện thoại là việc làm cơ bản của hầu hết các sĩ tử, cô cũng không ngoại lệ.

 

Kiếp này hoàn toàn có thể “copy” cho đỡ tốn công suy nghĩ, nghĩ đến đây, cô nghiêng người, hào hứng nói chuyện với cậu ấy: “Vậy khi nào cậu quyết định rồi, nhớ báo tớ một tiếng nhé! Chỉ cần thiết kế không quá xấu, thì tớ cũng sẽ mua theo luôn!”

 

TBC

“Cậu có chơi game không?” Phí Thế Kiệt suy nghĩ một chút: “Nếu không chơi game thì nhu cầu cũng không cao, thực ra cũng không cần mua máy quá đắt đâu.”

 

“Tớ cũng không chắc nữa...”

 

Có một người bạn trai thích chơi game, gần mực thì đen, biết đâu một ngày nào đó cô cũng thích thì sao?

Loading...