Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:54:06
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Vận Nghi nhìn chằm chằm vào chữ ký của Trần Khoát, lòng đầy xúc động.

 

Phía dưới chữ ký không chỉ có tên mà còn có ngày tháng, là khoảng thời gian sau kỳ thi thử đầu tiên và trước sinh nhật cô. Nhớ lại cũng không khó, nếu cô không đoán nhầm thì đó chính là ngày anh nói rằng tâm trạng anh không tốt, cảm thấy bực bội.

 

Trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi xót xa khó tả.

 

Trần Khoát là một học sinh trung học mười tám tuổi thật sự, gặp phải chuyện như vậy, lúc đó chắc hẳn anh đã rất bối rối phải không?

 

Nhưng anh chưa từng bộc lộ điều đó với cô, thậm chí còn nói dối rằng anh buồn vì điểm thi thử thấp hơn Vương Tự Nhiên hai điểm.

 

Đồng thời, cô cũng cảm thấy có chút may mắn, may mắn vì mình đã không bỏ qua tâm trạng của anh, nếu không thì khoảng thời gian đó anh đã phải hoang mang đến mức nào chứ.

 

Chiếc điện thoại đặt bên gối rung lên vài lần, làm gián đoạn những cảm xúc mềm yếu và chua xót bất ngờ của cô trong đêm nay. Đó là tin nhắn từ Đới Giai: [Tới rồi đây, vừa mới đi tắm xong, có chuyện gì thế?]

 

Cô chìm vào suy nghĩ, khi Đới Giai gửi tin nhắn thứ hai, cô lập tức cầm điện thoại lên trả lời: [Tạm dừng buôn chuyện một lát, đợi tớ tầm hai, ba mươi phút, tớ phải xử lý một việc rất quan trọng trước đã!]

 

Đới Giai ở đầu dây bên kia nhìn mấy dòng tin nhắn này mà cười không ngớt, cô ấy luôn nói Tôn Khải Toàn là “Tôn cục Tôn cục”, nhưng chẳng phải bản thân cô cũng rất ngang ngược (*) sao? Thế là cô ấy cũng nghiêm túc trả lời: [Vâng, tổng giám đốc Chương.]

 

(*) Chữ “cục” (局) trong “Tôn cục” mà Chương Vân Nghi trêu Tôn Khải Toàn có nghĩa là “cục; vụ (cục nhỏ hơn bộ, lớn hơn phòng)”, ý chỉ một chức danh công việc.

 

Chương Vận Nghi mỉm cười, tâm trạng nặng nề vừa rồi cũng nhẹ nhõm hơn chút nhờ tin nhắn của Đới Giai.

 

Cô không muốn giả vờ như không biết gì, suy nghĩ một lát, cô lập tức nhắn tin cho Trần Khoát.

 

Cùng lúc đó, Trần Khoát vừa bước ra khỏi phòng tắm, tóc còn ướt dính trên trán. Anh mặc chiếc quần ngủ rộng thùng thình đến đầu gối, vừa nghiêng đầu lau tóc vừa lững thững bước vào phòng.

 

Phí Thế Kiệt đang ngồi trước bàn máy tính, hăng say nghiên cứu danh sách cấu hình mà các dân chuyên trên diễn đàn đăng tải.

 

“Cậu nên mua laptop thì hơn.” Trần Khoát cúi người, một tay chống lên mép bàn, “Không thì mỗi lần nghỉ lễ, cậu lại định mang cả cây máy tính và màn hình về nhà à? Nói trước nhé, đến lúc đó đừng có nhờ tôi giúp.”

 

“... Cũng có lý.”

 

Phí Thế Kiệt tưởng tượng cảnh mình mỗi kỳ nghỉ hè vừa kéo vali vừa ôm cây máy tính chạy ra ga tàu, lập tức nản lòng thoái chí.

 

“Đừng ngồi bắt chéo chân.” Trần Khoát thu tầm mắt lại, nhắc nhở.

 

Phí Thế Kiệt lập tức ngồi ngay ngắn, “Vậy tôi xem laptop vậy. À đúng rồi, cậu cũng giúp Chương Vận Nghi xem luôn nhé.”

 

“Cậu xem của cậu đi.” Giọng Trần Khoát bình thản, “Cô ấy không cần cậu lo.”

 

Trên taxi anh đã muốn nói rồi.

 

TBC

Cô đâu cần phải hỏi lão Phì đâu cứ.

 

“Được rồi được rồi.” Phí Thế Kiệt kéo dài giọng đầy khiêu khích, “Tôi không lo, không đến lượt tôi lo đúng không?”

 

Trần Khoát nghe ra cậu ấy đang châm chọc, lập tức giật chiếc khăn trên cổ, xoa xoa lên đầu Phí Thế Kiệt, xoắn tóc cậu ấy thành tổ chim rồi mới thôi. Hai người đùa giỡn một hồi.

 

Đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên kệ sách rung lên, Trần Khoát đành tạm dừng cuộc chiến, bật màn hình lên, là tin nhắn từ cô: [Em đã xem cuốn sổ cô Triệu đưa rồi, chuyện gì thế này!!!]

 

Anh cảm thấy khó xử.

 

Không ngờ cô Triệu lại đưa cuốn sổ đó cho cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-168.html.]

 

Chỉ cần nghĩ đến việc những dòng chữ mình viết bị cô đọc được, anh đã thấy ngại ngùng, muốn chui xuống đất luôn rồi.

 

Phí Thế Kiệt thấy anh mãi mà không lên tiếng, vốn định hỏi xem ai lại nhắn tin muộn thế, nhưng sắp nói ra thì chợt nhớ thằng nhóc này đang yêu đương, vậy thì người nhắn tin cho anh lúc này chỉ có thể là Vương Tự Nhiên hoặc Chương Vận Nghi mà thôi.

 

Xét thấy Vương Tự Nhiên dạo này cũng bị buồn nôn đến mức sụt mất mấy cân, không dễ gì tự tìm khổ, nên không cần đoán cũng biết người kia chắc chắn là Chương Vận Nghi.

 

Cậu ấy lập tức nuốt lời muốn nói vào trong, im miệng, tập trung lướt diễn đàn.

 

Trần Khoát dựa vào kệ sách, do dự mãi, chuyện này chắc chắn không thể tránh được, đành cắn răng nhắn lại: [Em có tiện nghe điện thoại không? Nếu tiện thì đợi anh vài phút.]

 

Cô lập tức trả lời: [Đợi anh đó.]

 

Nhìn ba chữ này, anh không nhịn được mà khẽ cong môi, chắc là cô không giận đâu nhỉ?

 

“Tôi ra ngoài một chút.” Trần Khoát đứng thẳng, cầm điện thoại, vẻ mặt tươi rói, “Gọi điện thoại.”

 

Phí Thế Kiệt cảm thấy vô cùng bất lực, yêu đương thật sự tốt đến vậy sao? Vừa mới chia tay xong, bây giờ lại gọi điện thoại nói chuyện tiếp hả?

 

Chưa kịp để cậu ấy phản ứng, Trần Khoát đã bước ra khỏi phòng, cửa chưa kịp đóng hẳn. Bác sĩ Trần vừa ngủ dậy đi vệ sinh, thấy con trai đi về phía cửa, lập tức hỏi: “Muộn thế này mà còn đi đâu nữa?”

 

“Phí Thế Kiệt đói bụng.” Trần Khoát mặt không đổi sắc, “Con ra cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn cho cậu ấy.”

 

Phí Thế Kiệt đang vui vẻ lướt diễn đàn nghe thấy câu này: “???”

 

Cái thằng ch.ó này!

 

Muộn thế này còn đi mua đồ ăn cho cậu ấy? Cậu ấy quen thằng nhãi này hơn chục năm rồi, nhưng chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy!

 

Chắc là thằng nhóc này thường xuyên lấy cậu ấy làm cái cớ lắm nhỉ?

 

Bác sĩ Trần “ồ” một tiếng, không nói gì thêm, quay về phòng ngủ tiếp. Trần Khoát thay giày, cầm chìa khóa ra ngoài, khu nhà lúc hơn 11 giờ đêm rất yên tĩnh, anh ngồi xuống ghế dài bên đường và gọi điện cho cô, trên đầu có vài con côn trùng nhỏ bay lượn quanh đèn đường.

 

Chương Vận Nghi nằm trên giường làm những việc thực ra chẳng có ý nghĩa gì lắm, như kéo chăn mỏng đắp lên người, cố gắng cách âm để bố mẹ trong phòng ngủ không nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại.

 

“Lúc đó cô Triệu đã biết rồi sao, sau đó tìm anh à?” Cô rầu rĩ hỏi.

 

Giấu kín quá rồi đó!

 

Anh nói: “Chuyện đã qua rồi.”

 

“Ngốc quá đi mất, sao không nói cho em biết chứ.” Cô nhỏ giọng phàn nàn, “Lúc đó sao cô Triệu lại không tìm em nhỉ.”

 

Ánh mắt anh lóe lên ý cười, im lặng vài giây rồi hỏi cô: “Nếu lúc đó cô Triệu tìm em, thì em định làm thế nào?”

 

Thông thường anh không thích giả định, cũng không thích “nếu”, nhưng cô là ngoại lệ, nên anh sẽ hỏi, cũng muốn hỏi.

 

Chương Vận Nghi vô thức muốn trả lời, nhưng cô chợt giật mình, bởi vì cô đột nhiên nhận ra, nếu lúc đó cô Triệu tìm cô, lựa chọn của cô cũng sẽ giống anh, sẽ tìm cách không để anh biết, không để anh phải phiền lòng vì chuyện này.

 

“Đã hiểu chưa?” Anh cười hỏi.

 

Cô trốn trong chăn, không khí nóng bức, giọng nói của anh vẫn vang bên tai.

 

Như anh nói, chuyện đã qua rồi.

Loading...