Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 175

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:55:52
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Anh đứng dậy, lại đi xếp hàng mua đồ, cô quay đầu, tìm kiếm bóng dáng anh, vẫn rất nổi bật, cũng rất đẹp mắt, nhớ lại lời thăm dò của anh, cô nhịn không được cười, cũng cảm thấy rất kỳ lạ, giờ phút này đây, vậy mà cô lại có cảm giác cô sẽ ở bên anh rất lâu.

 

Dù sao cũng đều là người trưởng thành rồi, không đến nỗi không chịu nổi chuyện nhỏ nhặt như vậy.

 

Hai người nhanh chóng trở lại bình thường, ăn uống no nê, trước khi đi, anh đến quầy tráng miệng mua cho cô một cây kem, thong thả dạo bộ trong trung tâm thương mại, tầng một đang tổ chức sự kiện, cô luôn muốn đi xem mấy hoạt động này, một tay cầm kem, một tay dắt Trần Khoát len lỏi vào trong.

 

Chương Vận Nghi vừa ăn kem, vừa nghe một lúc, nhạy cảm phát hiện ra một chữ bị đọc sai, cúi xuống ghé sát vào tai anh thì thầm: “Trình độ này mà còn làm MC nữa, thà rằng ban tổ chức mời em còn hơn.”

 

Trần Khoát khẽ cười, gật đầu đồng tình, mỗi lần cô để lộ ra biểu cảm “em siêu giỏi em siêu đỉnh” như vậy, anh đều cảm thấy cô rất đáng yêu.

 

“Đi thôi, chán quá.”

 

Cô mất hết hứng thú, cùng anh chen lấn ra khỏi đám đông, mùa hè này quá thoải mái và tự tại, ngay cả việc lãng phí thời gian cũng không có cảm giác tội lỗi, việc họ làm nhiều nhất khi đi hẹn hò là đi dạo, nếu bây giờ điện thoại đã có chức năng đếm bước chân, thì cô nghĩ mỗi ngày ít nhất cô cũng phải đi được hai mươi nghìn bước.

 

“Bố mẹ em có hay đến công viên này không?”

 

Đi một lúc, Trần Khoát đột nhiên thận trọng hỏi.

 

Công viên này cách khu Lệ Cảnh Hoa Uyển rất gần, chỉ cách hai con phố, người sống ở đây đều thích đến đây đi dạo cả.

 

Chương Vận Nghi: “...”

 

Cô dở khóc dở cười, nảy ra ý định xấu, “Không đâu, lúc tan làm bố mẹ em chỉ muốn nằm ở nhà thôi.”

 

Trần Khoát cảm thấy yên tâm hẳn, xung quanh không có ai, ánh sáng cũng mờ, anh đưa tay ôm lấy cô, ôm rất chặt, mãn nguyện dụi đầu vào tóc cô.

 

“Nhưng mà ông bà nội em lại thường xuyên đến.”

 

Sáng sớm đến để tập kiếm.

 

Chương Vận Nghi có thể cảm nhận được, sau khi cô nói câu này xong, thân thể anh chợt cứng đờ lại.

TBC

 

Anh từ từ buông cô ra, rất bất lực nói, “Đừng dọa anh nữa được không?”

 

Khiến anh cảm thấy, xung quanh đây đều không an toàn, toàn là người nhà của cô cả.

 

“Đúng là đồ nhát gan.” Cô cười nhạo anh, “Ông bà nội em cũng chưa từng gặp anh, sợ cái gì chứ.”

 

“Không nói chuyện này nữa.” Trần Khoát biết cô đang trêu anh, cứng rắn một lần, không tiếp tục chủ đề này nữa, “Nhắm mắt lại, để anh biến ảo thuật cho em xem.”

 

Chương Vận Nghi không muốn nói đến trình độ ảo thuật thô sơ của anh, lúc trước cho anh ba điểm, còn là cô cố gắng chấm lỏng tay, nhưng bây giờ đôi mắt anh rất sáng, bên trong tràn đầy tình cảm dành cho cô, khiến cô không tự chủ được mà nhắm mắt lại, không khỏi nghĩ, biết đâu thật sự có bất ngờ thì sao.

 

Vài giây sau.

 

Hơi thở bạc hà đến sớm hơn đôi môi anh.

 

Anh cúi người hôn lên môi cô.

 

Trước khi đáp lại, trong lòng cô hung hăng trợn trắng mắt một cái, Chương Vận Nghi à Chương Vận Nghi, mày chính là một tên hề, mày đang mong đợi cái gì vậy, ngốc quá đi mất ha ha ha!

 

Dù vậy, cô vẫn mở miệng, học sinh giỏi trong chuyện này cũng học rất nhanh, sau vài lần hôn nhau, anh đã học hỏi rất nhanh, không cần ai dạy, đã không còn là anh chàng chỉ biết vụng về li3m cánh môi như trước đây nữa.

 

Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở đan xen, thân thể họ áp sát nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng được, nhịp tim anh đang đập mạnh mẽ càng trở nên mãnh liệt hơn, cứ ngắt quãng mà hôn rất lâu, môi đều nóng lên, hai người mới tách nhau ra.

 

Lý trí ít ỏi của cô, cũng bị truyền qua cho anh.

 

Khiến cô quên mất việc chế nhạo và chất vấn anh, ảo thuật của anh tệ quá thể, tệ đến mức không còn được nổi ba điểm nữa!

 

...

 

Lúc Trần Khoát về nhà thì đã rất muộn, đây là chuyện thường ngày, chỉ cần đi hẹn hò thì anh chắc chắn sẽ không về nhà sớm.

 

Anh thay giày ở hành lang, nghe thấy tiếng tivi từ phòng khách vọng ra còn cảm thấy hơi ngạc nhiên, bước vào nhìn, bố mẹ đang ngồi trên ghế sofa xem bóng đá, nghĩ đến việc họ biết anh đang yêu đương, anh cảm thấy rất không tự nhiên, nhưng lại không thể coi như không có chuyện gì xảy ra được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-175.html.]

 

Lần đầu tiên, anh đi đến, ngồi xuống đầu kia ghế sofa im lặng, bố mẹ quá hiểu tính cách của anh, nhìn dáng vẻ này thì lập tức biết có chuyện rồi.

 

Bác sĩ Trần liếc mắt ra hiệu cho Nhậm Tuệ.

 

Nhậm Tuệ giả vờ như không thấy.

 

Ba người một nhà, ba đôi mắt đều chăm chú nhìn màn hình tivi.

 

Khi bóng vào lưới, ba người đều nở nụ cười thoải mái, dường như cuối cùng cũng đợi được lúc để thay đổi biểu cảm.

 

“Con trai, đi, chúng ta vào bếp cắt dưa hấu.” Bác sĩ Trần xỏ dép, đứng dậy mời con trai.

 

“Dạ.”

 

Trần Khoát hơi do dự một chút, nhưng vẫn đi theo, trên ghế sofa phòng khách chỉ còn lại Nhậm Tuệ đang dùng một tay chống cằm, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu, trong bếp cũng vang lên tiếng nói chuyện của hai bố con ——

 

“Hết tiền rồi sao?”

 

“Có, nhưng mà bố cho cũng được.”

 

“Đợi con yêu đương rồi bố sẽ tăng tiền tiêu vặt.”

 

“Con yêu đương rồi.”

 

“Yêu đương từ khi nào?”

 

“Con không muốn nói.”

 

“... Yêu cho tốt vào, đừng phạm sai lầm.”

 

“Con biết rồi.”

 

...

 

Việc đầu tiên Chương Vận Nghi làm khi về nhà là lao vào phòng tắm tắm rửa, nước nóng xối xả, cô ôm khuôn mặt đỏ bừng trở về phòng, hạnh phúc nằm trên giường nhắn tin với bạn thân, lần này Đới Giai thi đại học, điểm số gần như kiếp trước, bố mẹ Đới đã dẫn cô ấy đi du lịch, vẫn chưa về, nhưng họ ngày nào cũng liên lạc với nhau.

 

Nhìn từng tấm ảnh vui vẻ của cô ấy, cô cảm thấy rất vui, bởi vì kiếp này Đới Giai có một kỳ nghỉ không buồn bã cũng không nước mắt, tốt quá.

 

Khi hai người đang hưng phấn nói chuyện.

 

Tin nhắn của Trần Khoát đột nhiên xuất hiện: [Ngủ rồi à?]

 

Cô nhìn thời gian, tin nhắn trước vẫn dừng lại ở câu [Ngủ ngon], vì vậy, lập tức phớt lờ anh.

 

Với anh, cô đã ngủ rồi.

 

Cô quay lại hộp thoại với Đới Giai: [Cười c.h.ế.t mất, trước đây hoàn toàn không nhận ra hai người họ từng yêu nhau, để tớ kể cho cậu nghe nhé...]

 

Mười mấy phút sau, Trần Khoát lại gửi tin nhắn: [Thật sự ngủ rồi à?]

 

Làm gì thế?

 

Cô muốn trả lời anh, nhưng như vậy sẽ chứng thực hành vi cô phạm tội làm lơ tin nhắn trước của anh, nên tiếp tục vui vẻ coi như không thấy.

 

Nói chuyện với bạn thân một lúc, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, thậm chí còn không thèm xuống giường, bày ra tư thế khó khăn không kém gì diễn viên xiếc, dùng ngón chân móc lấy chiếc túi trên ghế máy tính, với tay lục lọi tìm son dưỡng, vô tình chạm vào một chiếc hộp cứng, vội vàng lấy ra, nhìn kỹ, là một chiếc điện thoại mới.

 

Cái gì đây???

 

Cô nhìn chằm chằm, tim đập loạn xạ.

 

Vậy ra, làm ảo thuật mà anh nói chính là ý này à?

 

Bây giờ trả lời anh “không ngủ được, nhớ anh quá” có còn kịp không?

Loading...