Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 177
Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:56:17
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu cô muốn biết, thì tự đi tra là sẽ biết ngay.
Sau khi thi xong, bố mẹ cũng cho cô tiền để cô mua điện thoại, cô nhận tiền rồi, lại không muốn đổi điện thoại nữa...
Bây giờ tình hình đã khác rồi, cô có điện thoại mới, giá không rẻ, là quà của bạn trai tặng, vậy cô đành phải cắn chặt răng mà lấy số tiền này ra, cùng anh tiêu xài thôi.
Đêm hôm nay.
Cô lật lại lịch sử trò chuyện với anh, dừng lại ở tin nhắn anh gửi vào ngày tra điểm ——
[Hình như trong nước có vài địa điểm được phong là thánh địa ngắm sao, em có muốn đi xem không?]
Có đi hay không thì cô cũng không quan tâm lắm.
Nhưng anh dường như có hứng thú, vậy thì, đi thôi!
-
Sáng sớm vài ngày sau.
Bác sĩ Trần vừa tan làm về nhà, trông uể oải, tương phản rõ rệt với vẻ mặt rạng rỡ của con trai.
“Hôm nay đi chơi đâu à?” Ông ấy tùy ý hỏi.
“Con về trường một chuyến.” Trần Khoát vừa thay giày vừa trả lời, “Cô giáo bảo con đến chụp ảnh, sau đó dán lên tủ kính.”
Nghe xong, bác sĩ Trần lập tức cảm thấy hứng thú, “Đây là chuyện tốt, hay là vậy đi, đợi bố một chút, bố thay quần áo sạch sẽ rồi lái xe đưa con đi.”
Trần Khoát do dự vài giây, từ chối khéo, “Bố cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, bọn con tự đi là được rồi.”
Người cha già chậm chạp nhớ ra, con trai đang yêu đương, có bạn gái rồi.
Bác sĩ Trần cũng không ép nữa, dùng ánh mắt mãn nguyện nhìn con trai, nhớ ra một chuyện rất quan trọng, “Trong khoảng thời gian này, nếu con còn rảnh thì có thể đi đăng ký học lái xe, sớm lấy bằng, đi ra ngoài chơi... cũng tiện hơn, cậu con cũng nói rồi, lấy bằng xong, cậu sẽ tặng con chiếc xe cũ để tập lái.”
Ban đầu Trần Khoát còn đang vội vàng đi ra ngoài, tay đã đặt lên tay nắm cửa, nghe xong thì quay đầu lại, “Thật sao ạ? Nói khi nào thế ạ?”
“Hôm con thi xong đó.” Bác sĩ Trần còn không tiện nhắc lại dáng vẻ vội vã rời đi của anh hôm đó.
Trần Khoát vâng một tiếng, nhưng lại do dự, “Để con suy nghĩ thêm đã.”
TBC
Mùa hè này chắc là anh sẽ không có thời gian rảnh.
Không biết cô có hứng thú cùng học lái xe không nữa.
Đều là người từng trải, còn gì mà không hiểu nữa, mỉm cười, “Con đi nhanh đi.”
...
Học sinh chuẩn bị lên lớp 11 và 12 đã nghỉ hè, cả trường học đều vắng tanh, không cần lo lắng sẽ làm gương xấu cho đàn em, từ trên taxi bước xuống, Trần Khoát nắm c.h.ặ.t t.a.y Chương Vận Nghi bước vào trường.
Suốt đường đi anh đều cảm thấy rất vui, cho đến khi đến dãy nhà lớp 12, ngẩng đầu nhìn thấy tấm băng rôn chúc mừng và cổ vũ thí sinh khóa sau, vẻ mặt anh lập tức đóng băng vì xấu hổ.
Anh vội vàng rời mắt, phát hiện cô ở bên cạnh đang giơ cao điện thoại chụp lia lịa tấm băng rôn.
Chương Vận Nghi muốn chụp rõ hơn một chút, nhưng đột nhiên lại có một bàn tay che ống kính điện thoại của cô, cô quay đầu nhìn vào mắt anh, đành phải cất điện thoại đi, “Được rồi được rồi.”
Đây là chuyện vinh dự biết bao chứ.
Nếu trên băng rôn là tên Chương Vận Nghi, thì ngày nào cô cũng sẽ đến đây chụp, chụp mấy trăm tấm cũng không có tư thế nào lặp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-177.html.]
“Các em đã đến rồi à.”
Cách đó không xa vang lên giọng nói quen thuộc, hai người cùng nhìn về phía đó, cô Triệu từ cầu thang đi đến, trên tay cầm hai chai nước, nhìn thấy họ thì cười ha hả nói, “Nóng lắm đúng không, có muốn lên văn phòng cô ngồi không, đang bật điều hòa đấy.”
“Không cần đâu ạ.”
“Được ạ!”
Triệu Hồng thấy cặp đôi đang có ý kiến khác nhau, bật cười, “Được rồi, vậy đi, Trần Khoát đợi dưới này, nhiếp ảnh gia sắp đến rồi, các em xem chụp ở đâu, để cô dẫn Chương Vận Nghi lên trên hóng mát một chút, lát nữa sẽ xuống ngay.”
Trần Khoát liếc mắt nhìn Chương Vận Nghi một cái, “...”
Chương Vận Nghi không nhận được ánh mắt hơi oán trách của anh, vui vẻ đi theo cô Triệu lên văn phòng, thậm chí còn không quay đầu nhìn anh lấy một cái.
Cô Triệu gặp lại học sinh cũng rất vui, “Thực ra trường học đã có ảnh rồi, không phải trước đây đã chụp ảnh thẻ thi sao? Cô đã xem rồi, Trần Khoát chụp không đẹp, nên xin hiệu phó cho chụp lại.”
“Cô ơi, đây đúng là một quyết định sáng suốt! Em thay Trần Khoát cảm ơn cô ạ ~”
“À này,” Triệu Hồng hỏi, “Các em đã nhận được giấy báo nhập học chưa?”
“Chưa ạ, nhưng chắc cũng sắp rồi ạ.” Chương Vận Nghi cười tươi, “Cô cứ yên tâm, sau khi em nhận được rồi, em sẽ chụp ảnh gửi cô xem đầu tiên, những người khác cũng phải đứng sang một bên!”
Không phải là cô đang nịnh hót, mà ở trong lòng cô, cô Triệu tuyệt đối xứng đáng là cô giáo tốt nhất Trái Đất.
Cô Triệu cười tít mắt, “Vậy thì cô sẽ đợi nha.”
Văn phòng mát lạnh, còn có giáo viên trực khác đang xem báo.
Hôm nay Chương Vận Nghi đến trường không chỉ là để đi cùng Trần Khoát, mà cô còn có việc quan trọng hơn cần làm, sau khi tốt nghiệp, cô Triệu từ người thầy trở thành người lớn trong nhà, đang cúi xuống ngăn kéo tìm đồ ăn cho cô.
Cô cẩn thận lấy từ túi vải ra hai hộp kẹo ngậm ho, cùng một chậu cây nhỏ bọc túi ni lông đen, đặt lên bàn làm việc của cô Triệu.
Cô Triệu nghe tiếng động, quay đầu nhìn thấy lập tức ngẩn người.
Trên chậu cây còn vẽ mấy biểu cảm khác nhau.
Có mặt cười, mặt khóc, mặt tức giận.
“Cô ơi, đôi khi cô cũng nên cho chúng em một chút gợi ý.” Chương Vận Nghi dùng giọng điệu phóng đại nói, “Trước đây mỗi lần cô gọi em đến văn phòng, em đều không đoán được hôm nay tâm trạng cô tốt hay xấu, tim đập chân run.”
Cô Triệu chằm chằm nhìn, cười, “Em đấy.”
Dưới lầu.
Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh, khó xử và bất lực, bây giờ con trai đều ngầu thế này sao? Bảo cười một cái, lại như thể có một con d.a.o kề trên cổ, chàng trai đẹp trai thế này sao lại sợ ống kính nhỉ.
Thật sự không được, chỉ có thể bảo anh đừng cười nữa, nhìn khó chịu quá.
Vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng một chút, hình như cũng không tệ lắm nhỉ? Chỉ là không biết cô giáo khó tính kia có hài lòng không nữa.
Sau khi Chương Vận Nghi uống xong một cốc nước, trong lòng nhớ Trần Khoát, lập tức cùng cô Triệu xuống dưới, hai cô trò nói cười vui vẻ, tiếng cười của cô cũng bị một đôi tai bắt được, anh không kiềm chế được mà lập tức muốn tìm cô, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cầu thang.
Ánh nắng buổi sáng chiếu lên người cô, dưới chân cô.
Có lẽ cô đang nói chuyện gì đó rất thú vị với cô giáo, cười tươi như hoa, ngay cả ngôn ngữ cơ thể cũng rất phong phú.
Nhiếp ảnh gia nhìn chằm chằm vào ống kính, bất ngờ phát hiện khóe miệng Trần Khoát hơi nhếch lên, nụ cười tuy nhạt nhưng rất tự nhiên, nên nghiêng đầu, theo ánh mắt anh nhìn qua, cũng thấy cô gái xinh đẹp rạng rỡ kia, chợt hiểu ra, là người anh rất thích sao?
Thảo nào.
Nhiếp ảnh gia lặng lẽ di chuyển vị trí một chút, nhanh chóng bấm máy, lưu giữ vẻ mặt này của anh mãi mãi.