Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:32:55
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần này không hề thua, lần trước cũng không thua. Nhưng mấy chuyện vặt vãnh này chắc là cô cũng không muốn nghe, anh cũng chẳng cần kể làm gì.

 

Thấy anh bày ra vẻ mặt “lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi” như thế, Chương Vận Nghi lườm một cái, tiếp tục ép hỏi: “Có phải là Tiếu Triết không? Anh với một người qua đường thì có gì mà phải hơn thua chứ? Anh đánh người ta, người ta có thể báo cảnh sát đấy, đến lúc đó thì tính sao?”

 

“Tùy cậu ta.” Trần Khoát chẳng thèm quan tâm. “Là cậu ta ra tay trước.”

 

Chương Vận Nghi ngẩn ra. “Cái gì cơ??”

 

Tiếu Triết động tay trước ư?

 

Khoan đã, Tiếu Triết là người như vậy sao? Cô cảm thấy hơi rối. Kiếp trước cô ít tiếp xúc với Tiếu Triết, kiếp này còn ít hơn. Trong ấn tượng của cô, tuy cậu ấy rất phiền phức, nhưng không đến mức như vậy chứ…

 

Cô còn muốn hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành, nhưng căn bản là Trần Khoát không muốn nghe tên một tên con trai khác từ miệng cô nữa.

 

Phiền lắm, cực kỳ phiền.

 

Anh vươn tay kéo cô, khiến cô ngã ngồi lên đùi anh.

 

Đã mấy ngày không gặp, vốn tưởng phải đến tuần sau mới thấy mặt được. Bây giờ không cần nhắc đến mấy kẻ không liên quan nữa. Anh hôn cô, cô không chịu, muốn tránh cũng không tránh được. Ngoài hơi thở của hai người ra còn thoang thoảng mùi thuốc, nhắc nhở cô rằng anh đã bị thương ở trên mặt. Cô đành phải ỡm ờ cho qua, môi lưỡi quấn quýt.

 

Cô vẫn còn nhớ lời dặn của nhân viên tiệm thuốc.

 

Sau nụ hôn dài đứt quãng kết thúc, cô thúc giục anh cởi áo ra để kiểm tra xem anh còn bị thương chỗ nào nữa không.

 

“Anh thật sự không sao mà.”

 

“Không được, em phải xem thử!”

 

Trần Khoát không cãi nổi cô, nghĩ ở đây cũng không phải là ngoài đường, cũng chẳng có ai khác, nên lập tức lưu loát cởi áo hoodie ra, chỉ mặc quần dài, lười biếng nằm sấp trên giường lớn, để cô xem xét cẩn thận.

 

“Sau này đừng đánh nhau với người khác nữa, được không?”

 

Sau khi xác nhận anh không sao, cô nằm xuống bên cạnh. “Em đâu có để ý đến cậu ấy đâu.”

 

Trần Khoát không muốn bộc lộ suy nghĩ trong lòng mình.

 

Ai bảo yêu nhau rồi thì phải kể hết mọi thứ? Anh không muốn tỏ ra trẻ con trước mặt cô. Mấy ngày trước, khi gặp Tiếu Triết ở trường Đại học Truyền thông Trung Quốc, anh đã phải cố gắng lắm mới kìm được cơn bực tức. Cô có vẻ rất hài lòng với vẻ điềm tĩnh, thong dong, lý trí mà anh giả vờ thể hiện.

 

Không chỉ có Tiếu Triết theo đuổi cô.

 

Những ai để ý cô, anh đều biết hết. Nhưng chỉ Tiếu Triết khiến anh đặc biệt khó chịu.

 

Hơn một năm trước, Tiếu Triết gặp cô ở căng tin rồi bắt đầu tìm đến cô. Anh lạnh lùng đứng nhìn, chẳng buồn để tâm. Nhưng điều anh không ngờ là người bạn cô quen khi đi du lịch ở Cáp Nhĩ Tân lại là bạn của Tiếu Triết.

 

“Không được để ý đến cậu ta.”

 

Anh nhìn về phía cô, nghiêm túc hơn bao giờ hết. Tất cả nhưng cảm xúc bất an, mờ mịt đều hóa thành mấy chữ này.

 

Trong lòng Chương Vận Nghi cũng tức điên lên đi được!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-197.html.]

Cô rất bênh vực người của mình, mắng Trần Khoát là thật, nhưng xót cho anh còn thật hơn.

 

Thế là nhân lúc anh đi tắm, cô nhắn tin cho bạn mình, khéo léo kể chuyện này.

 

Bạn cô còn bất ngờ hơn, không ngờ Tiếu Triết bình thường lặng lẽ, âm thầm lại có “tham vọng” như thế. Nếu Chương Vận Nghi vẫn còn độc thân thì không sao, nhưng ai quen cô đều biết cô đã có bạn trai từ hồi cấp ba rồi.

 

Cúp máy, vừa tò mò vừa được nhờ vả, nên bạn cô vội vàng bắt xe đến tìm Tiếu Triết.

 

Tiếu Triết không ở ký túc xá, bố mẹ cậu ấy quanh năm ở nước ngoài, nhà chỉ có mình cậu ấy. Lúc mở cửa, cậu ấy uể oải, bạn cô giật mình trước bộ dạng thảm hại của cậu ấy. Bạn trai Chương Vận Nghi cũng ra tay không nhẹ, đánh cậu ấy đến mức mặt mũi bầm dập, chẳng trách Tiếu Triết cứ trốn trong nhà không chịu ra khỏi cửa.

 

Nhưng có chuyện vẫn phải nói rõ ràng. “Đáng đời cậu! Đúng là làm tôi mở rộng tầm mắt! Thích cô ấy thì thôi đi, lại còn dám đánh bạn trai cô ấy, cậu định làm gì vậy?”

 

Tiếu Triết ủ rũ không vui ngồi trên sofa, kéo chăn lên che hết mặt, tự xem mình như cái xác. “Là cậu ta mắng tôi trước, bảo tôi cút xa ra đi.”

 

Nhìn cậu ấy như rác rưởi, mắng cậu ấy, cảnh cáo cậu ấy, ai nóng tính chút cũng đều không chịu được thôi!

 

 

Năm lớp 12, Chương Vận Nghi thích Trần Khoát. Năm mười tám tuổi, cô yêu đương với anh. Đến bây giờ, họ đã trở thành người thân thiết nhất của nhau. Anh nghĩ gì, chỉ cần cô để tâm một chút là có thể đoán được ngay.

 

Anh rất thích giới thiệu cô với người khác, luôn nhắc một câu: “Chúng tôi là bạn cùng lớp cấp ba.”

 

Như thể đó là duyên phận hiếm có và kỳ diệu vậy.

 

Họ đã chứng kiến thời thanh xuân non nớt của nhau, cùng nỗ lực cho kỳ thi đại học, cùng đến Bắc Kinh học, từ năm mười bảy, mười tám tuổi đến giờ, trong mắt chỉ có đối phương.

 

Ngốc nghếch thật.

 

Hai chữ “duyên phận” này, nếu phải dùng cho cô và một người khác giới, thì cô cũng chỉ công nhận là với anh mà thôi.

TBC

 

Nửa đêm, Trần Khoát đã ngủ. Chương Vận Nghi gối đầu lên vai anh, cảm nhận hơi thở đều đặn, nhịp tim dần chậm lại của anh. Cô lén mở mắt ra, ánh mắt lướt qua gương mặt anh, lòng mềm mại hẳn. Thích anh thật, siêu thích anh luôn.

 

Thích đến mức cô muốn nhân lúc anh ngủ, nói một câu chưa từng nói với bạn trai.

 

Cô thì thầm: “Trần Khoát, em yêu anh.”

 

Vừa dứt lời, cô nhạy bén nhận ra khóe môi “người đang ngủ” lại nhếch lên. Cô lập tức trợn tròn mắt, đẩy anh ra, đột nhiên ngồi bật dậy.

 

Trần Khoát vừa rồi còn giả vờ ngủ say thì bây giờ đã bật cười thành tiếng, anh mở mắt ra, không kìm được nụ cười toe toét, đôi mắt sáng rực. Anh kéo cô đang hậm hực lại, đè cô xuống, ánh mắt nóng bỏng. Cô bị kẹp giữa anh và nệm, tức giận chỉ trích: “Anh không ngủ, giả vờ giống thật thật đấy!”

 

Tám trăm cái tâm cơ đều dùng hết lên người cô đúng không?

 

Nam sinh viên hai mươi tuổi còn đáng sợ hơn nữa!

 

Trần Khoát chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô. “Học từ em đấy.”

 

Cô đã lừa anh bao nhiêu lần rồi, có đếm nổi không? Anh còn chẳng muốn nhắc đến.

 

Anh mới lừa cô có vài lần thôi, làm sao nào.

 

 

Loading...