Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-06-08 13:31:50
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Vận Nghi cũng chỉ thuận miệng nhắc tới chuyện này thôi, không ngờ lại nhận được một niềm vui bất ngờ như thế!

 

Cô tràn đầy mong đợi mà nhìn về phía Trần Khoát, trong mắt đầy ắp ý cười, dường như sợ anh sẽ đổi ý, nên thậm chí còn không nhận ra Vương Tự Nhiên vừa hé môi định nói gì đó, đã vội vàng đồng ý ngay: “Vậy thì tốt quá rồi! Cảm ơn lớp trưởng nha ~”

 

Ai nói lớp trưởng lớp 3 không nhiệt tình giúp đỡ mọi người chứ?

 

Đúng thật là nói hươu nói vượn mà, cô còn muốn thay ông chủ gửi thư cảnh cáo của luật sư cho bọn họ đây này!

 

Trần Khoát mở cặp sách ra, đúng thật là hôm nay anh có mua mấy bộ đề thi, nhưng không biết là cô cần môn nào, nên dứt khoát lấy hết ra cho cô chọn.

 

Vương Tự Nhiên: “......”

 

Trong lòng cậu ấy dâng lên một cảm giác khó tả, chỉ thấy Trần Khoát hôm nay quá kỳ lạ.

 

Không chỉ rất thèm đòn, mà còn thần kinh nữa.

 

Chương Vận Nghi đột nhiên bị nhét một đống sách vào trong tay, cúi đầu nhìn xuống, chỉ muốn hét lên rằng cô đau đầu quá. Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, cầm thử, rồi không do dự dù chỉ một giây mà chọn quyển mỏng nhất. “Tuyệt quá, tớ chỉ cần mỗi quyển này thôi.”

 

Cô lập tức trả lại cho Trần Khoát đống đề thi dày cộp đáng sợ kia.

 

Đây chính là sức nặng mà cả đời này cô đều không thể chịu đựng nổi.

 

Vương Tự Nhiên vừa rồi còn nói nhiều như cái máy, bây giờ lại im bặt không nói gì. Nhưng ánh mắt cậu ấy lại như tia X-quang mà quét tới quét lui trên người Trần Khoát. Tình thế hiện tại đã hoàn toàn đảo ngược, bây giờ Vương Tự Nhiên trở thành phông nền, còn Chương Vận Nghi thì lại trò chuyện với Trần Khoát. “Đúng rồi, lớp trưởng, lúc nãy cậu và Vương Tự Nhiên ăn uống xem phim ở trung tâm thương mại này, vậy sao lúc đi xe buýt lại xuống sớm thế?”

 

“...” Ánh mắt Trần Khoát hiện lên vẻ lúng túng, “Đi mua chút đồ.”

 

Vương Tự Nhiên lập tức dựng thẳng tai lên, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.

 

Xuống xe sớm? Mua đồ??

 

Thực ra Chương Vận Nghi cũng không hề suy nghĩ nhiều, chỉ là không biết nên nói gì với anh nên mới nhắc đến chuyện nhỏ này làm chủ đề. “Bảo sao, hai người các cậu hay đến trung tâm mua sắm này lắm à?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-20.html.]

Trần Khoát: “Cũng bình thường.”

 

Thường thì sẽ đến đây ăn uống, sau đó ra quán café internet chơi game.

 

“Nhưng mà nói mới nhớ, nhà cậu ở gần tuyến số 4, nhà tớ cũng thế, vậy mà chưa bao giờ tớ gặp cậu trên tàu điện cả.”

 

Trần Khoát nhìn cô một cái, “Tàu điện cách khá xa, nên tôi thường đi xe buýt.”

TBC

 

“Vậy cậu đi tuyến nào thế?”

 

Vừa dứt lời, Trần Khoát đã nghe thấy tiếng ho khan đầy khoa trương của Vương Tự Nhiên, lập tức bừng tỉnh. Anh bị làm sao thế này? Sao tự nhiên lại nói nhiều với cô vậy?

 

Dù vậy nhưng anh vẫn trả lời câu hỏi này: “Tôi hay đi tuyến 583.”

 

Chương Vận Nghi suy nghĩ một lát, nhưng không nhớ nổi gần nhà cô có tuyến xe này hay không. Ba người nhanh chóng đến ga tàu điện ngầm. Lúc chuẩn bị kiểm tra an ninh, Vương Tự Nhiên im lặng quan sát từ nãy đến giờ, nhân lúc Chương Vận Nghi không chú ý, bất ngờ kéo Trần Khoát lại, tụt xuống hàng phía sau. Cậu ấy hạ giọng đầy nguy hiểm, “Đây là đã nhận ra cái gì rồi à? Nắm đ.ấ.m cứng thế.”

 

Trần Khoát không phản ứng gì cả.

 

“Cậu có ý gì đây?” Vương Tự Nhiên truy hỏi.

 

Nếu thằng cháu này không cho cậu ấy một lời giải thích hợp lý, thì người ông nội như cậu ấy chỉ có thể dùng gia pháp mà trừng trị thôi.

 

“Thu hồi cái suy nghĩ của cậu đi.” Trần Khoát vẫn không nói ra chuyện anh phát hiện, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của Chương Vận Nghi, hơn nữa bọn họ còn chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu tiết lộ chuyện này với người khác, thì hành động này quả là vô cùng bất lịch sự.

 

Anh liếc Vương Tự Nhiên một cái, “Năm sau thi đại học rồi, cậu đừng có mà phát điên nữa.”

 

“...” Vương Tự Nhiên trợn trắng mắt, “Nói nhảm cái gì vậy, tôi chỉ cảm thấy nói chuyện với cậu ấy khá hợp thôi.”

 

Trần Khoát khẽ nhếch môi, cười trào phúng, “Thế à? Nhìn không ra đấy.”

 

Hợp cái con khỉ ấy.

 

Loading...