Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 200

Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:33:45
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi người trên bàn không ai biết hai anh chàng đang trò chuyện qua WeChat.

 

Trần Khoát: [Lát nữa bọn tôi không về nhà ngay, còn có việc khác. Cậu tự bắt xe, đừng nói với cô ấy, nhờ cậu nhé.]

 

Tôn Khải Toàn: [[Hoa hồng][Hoa hồng][Hoa hồng]]

 

Cậu ấy cất điện thoại đi, tinh thần sảng khoái. Mọi người đang mải ăn uống trò chuyện, chẳng ai để ý cậu ấy thay đổi sắc mặt nhanh như chớp. Bữa ăn kéo dài đến gần 9 giờ mới xong. Chương Vận Nghi đã ăn no căng, thay giày xong thì quay lại gọi: “Tôn cục, còn ngồi đó làm gì, đi thôi!”

 

Tôn Khải Toàn bình thản như ông lão thiền định, cười nhẹ: “Không cần đợi tôi, tôi còn có chút việc.”

 

Chương Vận Nghi ngơ ngác nhìn cậu ấy, không hỏi thêm, bị Trần Khoát kéo đi thang máy. Anh biết cô vốn rất nhạy bén, nếu để cô trò chuyện thêm với Tôn Khải Toàn vài câu nữa, thì e là cô sẽ nghi ngờ mất.

 

Trong nhà, Chu An Kỳ tò mò hỏi: “Cậu có việc gì thế?”

 

Cô ấy sinh lòng cảnh giác: “Muốn vay tiền thì miễn bàn, bọn tớ không có tiền đâu!”

 

Tôn Khải Toàn: “…”

 

Cậu ấy cười bí ẩn, đại khái đoán được Trần Khoát đang chơi trò gì rồi.

 

 

“Ăn no quá.” Chương Vận Nghi lên xe, thắt dây an toàn, thỏa mãn nói: “Căng da bụng lại chùng da mắt.”

 

Tay nghề nấu nướng của Thành Nham thì khỏi chê, vượt xa đám bạn cùng lớp luôn.

 

Trần Khoát cũng biết nấu ăn, nhưng rõ ràng không có năng khiếu ở khoản này. Món anh làm chỉ ở mức bình thường, phổ thông, không thể so với Thành Nham được.

 

Nhờ điểm cộng này, mà hai năm trước khi Đới Giai kết hôn, đám bạn phòng 602 tụ họp, nhắc lại chuyện rốt cuộc thì hot boy của lớp 3 là ai, Thành Nham đã thắng áp đảo với năm phiếu bầu.

 

“Cứ ngủ đi, đến nơi thì anh sẽ gọi em dậy.” Trần Khoát cầm điện thoại, ánh sáng màn hình hắt lên mặt anh. Nhìn anh bình tĩnh là thế, nhưng ngón tay lại lặng lẽ đổi đường trên màn hình chỉ dẫn, đích đến không phải nhà bọn họ.

 

“Được thôi.”

 

Cô thoải mái dễ chịu tựa vào ghế. Hôm nay dậy vô cùng sớm, cả ngày bận rộn như con quay. Trong xe vang lên giai điệu dịu dàng, dần dần, mí mắt cũng cô nặng trĩu. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô còn nghĩ, hôm nay anh chu đáo ghê, còn biết bật nhạc nữa cơ đấy.

 

Xe chạy êm ru trên đường, cảnh vật bên ngoài lùi dần về phía sau.

 

Mỗi lần dừng đèn đỏ, Trần Khoát đều liếc mắt nhìn cô. Thời gian trôi qua nhanh thật, nhanh đến mức mấy năm bên nhau mà như có chỉ vài ngày. Vì vậy, anh muốn làm điều gì đó để giữ lại thời gian.

 

Chương Vận Nghi khó có thể ngủ say trên xe. Khi cô mở mắt ra, xe đã dừng lại, cô tưởng là đã đến gara, nhưng nhìn ra ngoài, lại chẳng giống gara chút nào. Cô tỉnh táo hẳn, ngạc nhiên nhìn anh: “Đến trường học làm gì thế?”

 

Đến thăm cô Triệu à?

 

Nhưng đã muộn thế này rồi mà…

 

Trần Khoát không đáp lại, chỉ tắt máy, xuống xe, vòng qua bên ghế phụ, mở cửa cho cô. Không nói không rằng, anh cúi người tháo dây an toàn, kéo cô xuống xe.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-200.html.]

Chương Vận Nghi: “???”

 

Mặc dù trường học đang nghỉ hè, không phải nhân viên thì không được tự do ra vào. Nhưng Trần Khoát đã báo trước với cô Triệu, bảo vệ cũng đã quen mặt, chỉ hỏi vài câu rồi cho qua. Cả khuôn viên trường im ắng, chỉ có học sinh lớp 12 đang ôn thi. Cô dần nhận ra điều bất thường –có thể là anh đang chuẩn bị một việc lớn!

 

Cô im lặng.

 

Anh càng im lặng hơn.

 

Đây là ngôi trường họ từng học, nơi họ gặp nhau, thích nhau, rồi từ đây bước vào cánh cửa tương lai.

 

Lựa chọn nơi này, có lẽ là không còn gì hợp lý hơn nữa.

 

“Có khát không?”

 

Gần đến siêu thị trong trường, cuối cùng Trần Khoát cũng lên tiếng: “Chắc là siêu thị vẫn chưa đóng cửa đâu.”

 

“Hơi khát chút chút!”

 

Cô hoang mang, không ngờ anh lại chọn ngày hôm nay. Anh luôn làm cô bất ngờ. Có lần cô tưởng là anh sẽ cầu hôn, nhưng hóa ra lại không phải! Rồi ngay lúc cô không nghĩ đến, anh lại làm thật, đúng là chẳng bao giờ theo lẽ thường gì cả!

 

“Ừ, để anh đi mua cho.”

 

Trần Khoát muốn nói lại thôi, nhìn cô một cái đầy phức tạp, rồi tự mình chạy vào siêu thị.

 

Dù là dáng người hay cách ăn mặc của anh hầu như chẳng khác thời đại học cả. Nhưng mà hôm nay, Chương Vận Nghi lại không tâm trí đâu mà ngắm nhìn nữa. Cô hoảng loạn lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Đới Giai ở Bắc Kinh xa xôi: [!! Cứu!! Mạng!! Với!!]

 

Đới Giai đang xem phim, trả lời ngay: [? Làm sao thế?]

 

Chương Vận Nghi gấp đến mức xoay vòng vòng: [Cậu không tin nổi đâu, Trần Khoát lại không nói tiếng nào mà đưa mình đến trường!!]

 

Đới Giai hiểu ra: [Nên cậu ấy muốn cầu hôn sao?]

 

Thấy chưa!

 

Không phải là cô hiểu lầm, mà ai cũng nghĩ vậy cả!

 

TBC

Chương Vận Nghi: [Tớ không hề chuẩn bị gì cả! Cậu có biết bây giờ tớ đang mặc cái gì không? Đồ bình thường thôi, giày thể thao! Hôm qua còn chưa gội đầu! Anh ấy không báo trước, a a a anh ấy tiêu rồi!]

 

Đới Giai nhìn dấu chấm than, như thể đang ở hiện trường: [Thế cậu?]

 

Sẽ từ chối sao?

 

Chương Vận Nghi rất muốn hét lên, trong lòng rối như tơ vò, nhưng phải thừa nhận rằng, trái tim cô đang đập thình thịch, suýt nữa thì phá vỡ lồ ng ngực. Cô chỉ biết gào “a a a a a a” qua tin nhắn với Đới Giai, màn hình đầy chữ, dù căng thẳng đến đâu, nhưng khi Trần Khoát cầm hai chai nước quay lại, cô vẫn thu lại biểu cảm, giả vờ không biết gì cả 

 

Mặc dù cô đã lén đánh lại son rồi.

 

Cô làm như không có việc gì, tự nhiên mà nhận lấy chai nước từ tay anh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm đầy khí chất.

 

Loading...