Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 202

Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:35:32
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng ngày cuối tuần, Chương Vận Nghi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô mò mẫm dưới gối, cầm lên xem, thấy là Đới Giai gọi đến thì có chút bất ngờ. Cô lười biếng ậm ừ một tiếng, nhưng sau khi nghe rõ lý do, cô lại lập tức tỉnh táo hẳn, ôm chăn bật dậy: ”Cái gì? Cô Triệu nhập viện rồi sao?”

 

Đới Giai cũng sốt ruột không kém, nhưng cô ấy đang ở Bắc Kinh, lại đang mang thai, không tiện về gấp được.

 

Thời cấp ba, đa số học sinh lớp 12-3 đều coi cô Triệu là cô giáo đáng kính nhất. Dù đã tốt nghiệp gần mười năm, nhưng mọi người vẫn giữ liên lạc với nhau.

 

“Mễ Hinh nói với tớ đấy.” Đới Giai thở dài một tiếng. “Bây giờ cậu ấy cũng làm trong ngành giáo dục, ít nhiều gì cũng nghe được tin tức. Cô Triệu giấu chúng ta nhưng không giấu được trường. Nghe nói cô ấy phải phẫu thuật, nhưng tình hình cụ thể thì cậu ấy cũng không rõ lắm.”

 

Vẻ mặt Chương Vận Nghi nghiêm trọng hẳn: “Được rồi, để tớ hỏi Phí Thế Kiệt xem sao.”

 

Mễ Hinh đã biết chuyện thì chắc chắn sẽ kể cho ông chủ nghe. Mà trong nhóm bạn cũ, Phí Thế Kiệt và Trần Khoát là những người có tiếng nói nhất, hai người họ lại làm việc ngay tại Giang Châu, chắc chắn sẽ biết nhiều hơn.

 

Cúp máy, cô mở danh bạ lên, tìm số của Phí Thế Kiệt và nhắn tin: [Cậu biết chuyện cô Triệu nhập viện chưa? Cô giáo đang ở bệnh viện nào thế?]

 

Cùng lúc đó.

 

Phí Thế Kiệt vừa cầm ly cà phê mang đi từ cửa tiệm đến, vừa nhắn tin trả lời khi đang đi về phía bãi đỗ xe: [Cô đang ở bệnh viện thành phố, tôi với Trần Khoát đang định qua thăm. Cậu có đi cùng không?]

 

Chương Vận Nghi lập tức rời giường, nhanh chóng nhắn lại một chữ [Có], rồi không chần chừ thêm nữa, xỏ dép lê đi vào phòng tắm.

 

Kể từ khi hết hợp đồng với công ty quản lý năm ngoái, cô đã trở về Giang Châu.

 

Sau mấy tháng ở nhà thoải mái, cô nhanh chóng bước vào giai đoạn “người chán chó chê” — từ bậc phụ huynh đến nhà hàng xóm, ai ai cũng quan tâm đ ến chuyện tình cảm của cô. Cứ như thể nếu cô không kết hôn ngay thì Trái Đất sẽ nổ tung vậy.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, để duy trì quan hệ láng giềng, cũng để bảo vệ sức khỏe tinh thần của bản thân và bố mẹ, cô quyết đoán thực hiện nguyên tắc “xa thơm gần thối” — chuyển ra ngoài ở riêng, thuê một căn hộ gần công ty. Sống một mình quả thực là rất thoải mái.

 

Khi đang đánh răng trước gương, tin nhắn của Phí Thế Kiệt lại đến: [Hay là để bọn tôi đi đón cậu luôn? Cậu ở đâu, nếu tiện đường thì bọn tôi sẽ ghé qua đón cậu luôn nhé?]

 

Nếu là đồng nghiệp nam bình thường hoặc ông chủ, thì cô chắc chắn sẽ từ chối. Nhưng vì là Phí Thế Kiệt, nên cô cũng không khách sáo, gửi luôn định vị qua: [Cảm ơn nha.]

 

Đang đứng bên đường, Phí Thế Kiệt mở bản đồ xem. Tuy hơi lệch đường một chút, nhưng cũng không đi đường vòng quá xa, cũng chỉ cần dẫm chân ga một cái, nên cậu ấy gửi lại một biểu tượng OK.

 

Cậu ấy tiếp tục đi tới chiếc Land Rover đỗ gần đó, mở cửa ghế phụ ngồi vào, tiện miệng nói: “Định vị lại đi, ghé đón một người.”

 

Trần Khoát đang ngồi ở ghế điều khiển hơi cau mày: “Ai thế?”

 

TBC

“Chương Vận Nghi đấy.” Phí Thế Kiệt lấy cà phê trong túi giấy ra, “Cậu ấy vừa nhắn tin cho tôi, hẹn đi thăm cô Triệu chung.”

 

Trần Khoát cũng không phản đối chuyện này. Hai người có thể làm bạn thân bao năm nay vì có suy nghĩ giống nhau trong nhiều chuyện. Dù có tiện đường hay không, thì cũng chỉ là chuyện nhấn ga thôi.

 

Phí Thế Kiệt vừa uống cà phê vừa trả lời tin nhắn trong nhóm công việc. Đột nhiên nhìn thấy tin nhắn từ nhóm gia đình: [Chủ nhật này không phải làm việc chứ?], cậu ấy hít một hơi thật sâu, uống cạn nửa ly cà phê, vẫn không xua tan được cảm giác phiền muộn này. “Cậu nói xem, rốt cuộc thì bố mẹ tôi nghĩ cái gì thế? Hồi đi học thì cấm yêu sớm, khi tốt nghiệp rồi thì lại mong có ai đó kết hôn với tôi ngay lập tức. Mơ mộng gì vậy trời?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-202.html.]

 

“Cậu từng có đối tượng yêu sớm à?” Trần Khoát tập trung lái xe, lạnh nhạt hỏi.

 

Phí Thế Kiệt nghẹn lời, lập tức phản công: “Tôi không có, chẳng lẽ cậu có chắc?”

 

Trần Khoát không nói gì.

 

“Nói mới nhớ, sắp Tết rồi, lại đến mùa xem mắt rồi. Chú Trần với dì Nhậm không sắp xếp cho cậu à?” Hai người đều cùng chung cảnh ngộ, không ai có thể chê cười ai cả. Cứ đến lễ Tết là không tránh được khoản xem mắt.

 

“Không biết.”

 

“Cậu thật sự chưa từng đi xem mắt lần nào à?”

 

Khác với Trần Khoát, lúc đầu Phí Thế Kiệt còn có chút hứng thú với chuyện này. Cậu ấy nghĩ mình có quá ít bạn nữ, ngoài bạn học cũ thì cũng chỉ có khách hàng, mà hai nhóm này đều không thích hợp hẹn hò. Nếu muốn thoát kiếp độc thân, thì chỉ có thể thử xem mắt mà thôi.

 

Nhưng sau vài lần, cậu ấy cũng thấy chai sần cảm xúc.

 

Bây giờ nghĩ lại, có khi cái tên đang lái xe này mới là người thông minh.

 

“Không muốn đi.” Trần Khoát không phải không bận tâm đ ến chuyện này, nhưng vừa nhắc tới, hàng mày đang giãn ra đã lập tức cau lại, “Có rất nhiều chuyện, một khi đã bắt đầu rồi thì sẽ chẳng có điểm dừng. Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi còn gì.”

 

Phí Thế Kiệt thở dài, rồi như nhớ ra gì đó, nghiêng người, dù trong xe chỉ có hai người nhưng vẫn hạ giọng nói: “Cậu thấy Chương Vận Nghi thế nào?”

 

“Cậu ấy à?” Trần Khoát suy nghĩ rồi nói thật, “Tốt nhất là cậu đừng nghĩ nhiều.”

 

Phí Thế Kiệt: “...”

 

Cậu ấy tức đến mức muốn hắt cà phê vào trong xe, “Tôi không nói tôi với cậu ấy! Ý tôi là cậu với cậu ấy cơ!”

 

Trần Khoát lập tức thay đổi sắc mặt: “Cậu có bệnh à?”

 

“Bố đây hiểu cậu nhất đấy!” Phí Thế Kiệt liếc xéo nhìn anh, “Cậu không muốn xem mắt vì thấy phương thức đó quá nhạt nhẽo đúng không? Nhưng nói thật nhé, cậu đừng nói là tôi có bệnh, Chương Vận Nghi chưa chắc đã để mắt đến cậu đâu.”

 

“Thế cậu còn lắm lời làm gì nữa.”

 

Trần Khoát cực kỳ không muốn tiếp tục đề tài vô nghĩa này, thẳng thừng cắt ngang: “Đây là lần cuối, nhắc lại thử xem.”

 

Phí Thế Kiệt hiểu ý, biết điểm dừng.

 

Xe chạy đến nơi theo định vị, còn chưa kịp đỗ lại thì ánh mắt Trần Khoát đã xuyên qua kính chắn gió, dừng trên bóng dáng cô gái đang đứng ven đường.

 

Hôm nay thời tiết rất đẹp, Chương Vận Nghi mặc một chiếc áo dạ màu trung tính, thắt lưng buộc hờ, mái tóc xoăn nhẹ rủ trên vai. Như cảm nhận được ánh mắt, cô ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe đang chậm rãi dừng lại, cất điện thoại vào túi rồi bước tới.

Loading...