Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 204

Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:36:10
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Vận Nghi đang chờ đợi, lại đột nhiên thông minh nghĩ ra một chủ đề để trò chuyện.

 

Ai nghe xong mà cũng phải khen một tiếng quá tuyệt!

 

“Tổng giám đốc Trần…” Cô nghiêng đầu gọi một tiếng, đợi anh nhìn sang rồi mới dò hỏi: “Cậu định gửi phong bì bao nhiêu vậy? Có thể nói cho tớ biết không, để tớ chuẩn bị tinh thần.”

 

Thật ra chuyện này cô cũng không miễn cưỡng phải giống anh.

 

Cô tin cô Triệu sẽ hiểu rõ và không trách móc gì đâu. Một người là nô lệ của tư bản, một người là ông chủ, mức tiền khác nhau là bình thường, nhưng tấm lòng thì như nhau cả thôi.

 

Trần Khoát bất ngờ vì cô hỏi về vấn đề này, rồi sau đó hồi phục tinh thần lại. Bọn họ cùng đến bệnh viện, nếu số tiền trong phong bì không đồng nhất, thì có thể cô sẽ lúng túng. Nhưng mà anh cũng khó xử. Theo kế hoạch, ít quá thì không được, mà nhiều quá lại không cần thiết.

 

Cô Triệu không thiếu tiền. Chi phí nằm viện và phẫu thuật được bảo hiểm chi trả, trường học cũng có trợ cấp. Con gái cô ấy còn mua bảo hiểm thêm, không những không tốn tiền mà còn nhận được tiền nữa.

 

Chính vì thế nên anh mới không nghĩ đến chuyện gửi phong bì.

 

“Cậu gửi bao nhiêu?” Anh hỏi, nhưng giọng điệu như muốn nghe ý cô. “Tôi với Phí Thế Kiệt bao nhiêu cũng được, tùy cậu.”

 

Ơ hay.

 

Lại ném vấn đề khó cho cô rồi.

 

Chương Vận Nghi cũng nghĩ, bao nhiêu thì thích hợp đây? Chỉ có thể nói rằng, cô thật sự không giỏi xử lý mấy chuyện quan hệ qua lại như thế này, việc nào việc ấy đều là cả một môn học.

 

“Hai nghìn?” Cô khẽ nói, không đoán được từ nét mặt anh là ít hay không. Thấy anh im lặng, cô vội tăng lên: “Hay là ba nghìn, năm nghìn?”

 

Trần Khoát cũng không rành lắm.

 

Đang định trả lời thì máy rút tiền anh đang xếp hàng bỗng trống ra. Lướt qua người phía trước, anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu thoáng do dự khó nhận ra: “Vậy thì, hai nghìn nhé?”

 

Chương Vận Nghi lập tức thả lỏng.

 

Không phải vì số tiền, mà là…

 

Máy rút tiền đã trống rồi! Ha ha ha cuối cùng không phải gượng gạo trò chuyện nữa rồi!

 

Cô thả lỏng, mắt sáng lấp lánh, đầy ý cười: “Được chứ!”

 

Trần Khoát khựng lại, cũng nhẹ nhõm, gật đầu, mở cửa bước vào. Chẳng mấy chốc, người trước mặt Chương Vận Nghi cũng đi ra. Giữa họ chỉ cách một cánh cửa kính an toàn. Tiếng máy đọc thẻ, đếm tiền hòa lẫn, như cùng một không gian vậy.

 

Trần Khoát không phải kiểu người nói hai nghìn rồi âm thầm đưa nhiều hơn. Anh rút ít tiền mặt, lên xe trước cô, đếm hai nghìn rồi đưa Phí Thế Kiệt, dặn: “Chúng ta thống nhất đều đưa hai nghìn.”

 

“Thống nhất với ai?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-204.html.]

Phí Thế Kiệt ngơ vài giây, rồi “ồ” lên: “Ý cậu là Chương Vận Nghi hả?”

 

Trần Khoát không đáp, tiện tay nhét số tiền còn lại vào hộp giữa ghế.

 

Chương Vận Nghi lên xe, họ lại xuất phát. Lần này là Phí Thế Kiệt lái xe. Bệnh viện thành phố không xa, gần đó rất nhiều tiệm trái cây. Đừng nói bãi đỗ, không kẹt xe đã là may mắn lắm rồi.

 

Trần Khoát tháo dây an toàn ra, xuống xe.

 

Chương Vận Nghi do dự một lúc, rồi vội vàng đẩy cửa theo sau. Dù tan làm rồi nên cũng không cần quá câu nệ, nhưng kể cả cô có chậm chạp đến mấy thì cũng không ngốc đến mức ông chủ xuống mua giỏ trái cây mà cô lại có thể ngồi yên trên xe được.

 

“Cậu thấy cái nào được?” Trong tiệm trái cây, Trần Khoát hỏi.

 

Cái nào cũng được.

 

TBC

Cô muốn đáp vậy, lời đến miệng lại nuốt lại: “Không biết giỏ này để bao lâu rồi, hay mình tự chọn trái cây đi?”

 

Trần Khoát ừ một tiếng.

 

Hai người phân công, mỗi người cầm túi, chọn trái cây trước quầy. Bất chợt, ánh mắt anh khẽ lướt qua bàn tay cầm hộp dâu của cô, rồi lịch sự dời đi. Không cần Phí Thế Kiệt thúc giục, họ đã nhanh chóng mua mấy túi trái cây tươi.

 

Lúc quét mã trả tiền, xảy ra chút sự cố nhỏ không đáng kể.

 

Trần Khoát đến quầy, lấy điện thoại ra hỏi ông chủ bao nhiêu. Ông chủ nhiệt tình thấy Chương Vận Nghi đang xem xét chất lượng cherry, lập tức nói: “Vợ cậu vẫn còn đang chọn mà.”

 

Chương Vận Nghi đang so giá cherry, nghe vậy thì ngẩng đầu lên. Khi nhận ra “vợ cậu” mà ông chủ nói là mình, cô ngơ ngác chớp chớp mắt: “?”

 

Khoan đã, cô vừa nghe chuyện quái quỷ gì vậy?

 

A a a a đây là muốn lấy mạng ai vậy!

 

Trần Khoát: “…”

 

Dù sao ông chủ cũng lão luyện, thấy cả hai đều để lộ vẻ mặt xấu hổ thì lập tức hiểu ra, xin lỗi rồi nhanh chóng cân hàng, còn giảm bớt tiền lẻ cho Trần Khoát. Nhưng như vậy vẫn không xoa dịu cú sốc của họ được.

 

Hai người im lặng rời khỏi tiệm trái cây.

 

Dù sao thì cũng là người trưởng thành, không để tâm chuyện nhỏ này. Lên xe, vẻ mặt hai người lại trở lại bình thường.

 

Xe xếp hàng vào bệnh viện, vượt muôn trùng khó khăn tìm được chỗ đỗ. Họ đến khu nội trú, thang máy đông đến mức gần như quá tải. Chương Vận Nghi nín thở, cố tỏ ra tự nhiên, nhưng Trần Khoát đang đứng ngay sau, cô còn tưởng chừng lưng mình đang tựa vào n.g.ự.c anh nữa cơ.

 

Đỉnh điểm nhất chính là thang dừng lại ở gần hết mọi tầng.

 

Người đợi bên ngoài không cam lòng, chen vào. Người trước mặt ép cô, cô đâu phải cột chống trời, đương nhiên là không thể kiểm soát mà ngả ra sau rồi.

 

Loading...