Chương Vận Nghi nằm dài ở căn hộ cả buổi chiều, rồi nghênh đón một “vị khách không mời mà đến”.
Cô mặc bộ đồ ngủ lông xù, cuộn tròn trên sofa, nhìn Doãn Văn Đan bận rộn trong nhà mà chẳng thèm động đậy. Đã làm mẹ con bao nhiêu năm, ai chẳng hiểu ai chứ. Nếu ai mà quá nhiệt tình, thì chắc chắn là có ý đồ gì đó, cô tuyệt đối sẽ không mắc bẫy đâu.
“Con sống kiểu gì vậy, sữa chua trong tủ lạnh đã sắp hết hạn rồi kìa!”
Doãn Văn Đan lấy ra, ủ trên tay cho ấm, xé nắp, tự tay đưa đến cạnh con gái. “May mà hôm nay mẹ đến, không thì lại phí mất mấy tệ à?”
“Ồ, con có tiền.”
Chương Vận Nghi không nói khoác. Dù sao thì cũng lăn lộn trong showbiz mấy năm, cho dù bây giờ trở về lại làm người thường, thì cô vẫn kiếm được kha khá. Tự do mua sữa chua thì vẫn dư sức.
Doãn Văn Đan cũng không phản bác, đặt khăn lau sang bên, thân thiết ngồi xuống cạnh con gái. “Lần này là con trai của bạn đại học của dì nhỏ con, đẹp trai sáng sủa. Nghe nói nửa năm nay được công ty ở Giang Châu trả lương cao mời về. Trước đó ở Thượng Hải, lớn hơn con một tuổi, trẻ tuổi mà có triển vọng…”
Chương Vận Nghi uống ngụm sữa chua, mặt không cảm xúc mà lắng nghe.
Cô đã quá chán cái cụm từ “trẻ tuổi mà có triển vọng” này lắm rồi. Sao hôm nay nghe hoài vậy chứ!
“Con không tin mẹ, chẳng lẽ còn không tin dì nhỏ của con sao?” Doãn Văn Đan tiếp tục công kích.
“Chắc chắn là dì nhỏ không định giới thiệu cho con.” Chương Vận Nghi thẳng thừng vạch trần.
“Đúng là nó không định thật.” Doãn Văn Đan nói. “Nhưng trước khi giới thiệu, nó có nhắc một câu, bảo là nhân phẩm của thằng bé này rất tốt.”
Chương Vận Nghi: “…”
Đúng là bị mẹ nắm được cơ hội rồi.
“Con không muốn xem mắt!” Cô bực bội nói. “Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải vấn đề có điều kiện hay không, mà là bây giờ con vẫn chưa nghĩ đến chuyện cưới xin!”
TBC
“Mẹ không nói nhiều với con đâu.” Doãn Văn Đan tung mồi nhử đúng lúc. “Con nghĩ là mẹ già này đi ngoài đường túm bừa ai đó cho con à? Mọi mặt đều ổn, nếu người này mà con còn không ưng, thì mẹ cũng chẳng quản nữa.”
Chương Vận Nghi d.a.o động. “Nói miệng không có bằng chứng.”
Cô lục túi áo ngủ, lấy điện thoại ra, quay video. “Mẹ nói đi, đây là lần cuối. Nếu con xem mắt mà không thành công, thì cả đời này mẹ không được thúc ép con nữa!”
Doãn Văn Đan lườm một cái. “Con đã bao tuổi tuổi rồi?”
“Hì hì, đến c.h.ế.t vẫn mười tuổi chứ sao.”
Hai mẹ con tạm thời đồng thuận nhất trí.
Đây là lần cuối cùng bà ấy sắp xếp xem mắt cho cô.
Sau khi tiễn mẹ rời đi, Chương Vận Nghi nằm dài trên sofa ngắm trần nhà, chẳng để tâm đ ến chuyện này lắm. Đột nhiên điện thoại trong tay rung một cái, là thông báo WeChat. Mở khóa xem, cô cảm thấy hơi bất ngờ, là tin nhắn riêng từ nhóm lớp.
Trần Khoát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-206.html.]
Cô lập tức ngồi dậy. Nickname trong nhóm của anh vẫn là hai chữ đơn giản: Lớp trưởng.
Trần Khoát: [Tôi là Trần Khoát, có ở đó không?]
Cô thấy hơi nghi hoặc. Bọn họ đã học cùng mấy năm, cùng công ty một năm, chưa từng chat online với nhau bao giờ, ngay cả WeChat cũng chưa kết bạn. Anh tìm cô làm gì chứ?
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng cô vẫn nhanh chóng đáp: [Có.]
Trần Khoát: [Con gái cô Triệu lái xe đến tìm tôi, trả lại tiền, bảo là không thể nhận được. Tôi chuyển khoản cho cậu hay là đưa tiền mặt đây?]
Lý do của cô Triệu rất thuyết phục.
Cô ấy đã từng là giáo viên của họ, mãi là giáo viên, không bao giờ làm trái nguyên tắc. Hơn nữa, cô ấy cũng không thiếu tiền. Họ đến thăm là cô ấy đã vui lắm rồi.
Chương Vận Nghi suy nghĩ một chút, hiểu ý của cô Triệu.
Thở dài trong lòng, cô cũng đang rối rắm về chuyện này. Nếu là Phí Thế Kiệt hỏi, thì cô sẽ đòi chuyển khoản ngay. Bây giờ là thời đại thanh toán điện tử, đưa tiền mặt cho cửa hàng còn phiền phức. Nhưng người hỏi lại là Trần Khoát…
Tiền mặt thì cô phải đi lấy…
Cô cân nhắc, chọn từ cẩn thận đáp: [Hay là tiền mặt đi? Tết cũng dùng được. Nhưng tùy cậu tiện thế nào thì thế đó, tôi sao cũng được [vui vẻ]]
Trần Khoát ngồi trước bàn làm việc, định lấy kính chống ánh sáng xanh, nhận được tin nhắn này thì dừng lại suy nghĩ vài giây.
Anh định chuyển khoản cho tiện, nhưng hình như cô muốn tiền mặt hơn thì phải?
Anh đáp: [Được, thứ hai sẽ đưa cậu.]
Chương Vận Nghi bên kia thở phào nhẹ nhõm. Đây có tính là tai nạn lao động không??
Nghỉ ngơi mà còn phải chat với ông chủ nữa.
Thật ra cô vốn rất hoạt bát, nhưng dù là người hướng ngoại thì khi gặp ông chủ cũng lập tức thành hướng nội mà thôi.
Lẽ ra cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng đối phương là ông chủ, cô có nên là người gửi tin nhắn cuối cùng không? Do dự một lúc, cô tiếp tục: [Được, cảm ơn [vui vẻ]]
Trần Khoát đeo kính, mở máy tính, nhập mật khẩu khởi động —
chenkuo123.
Đột nhiên điện thoại bên tay rung, anh liếc qua, khựng lại, do dự đáp: [Không có gì.]
Chương Vận Nghi đã nằm đủ rồi, định rửa ít dâu ăn thì “ting ting” một tiếng, thông báo vang lên. Cô nhắm mắt. Không phải chứ, không phải chứ…
Trần Khoát đăng nhập email, di chuột. Khi anh nhấn, điện thoại lại rung: “…”
Anh một tay chống trán, cầm điện thoại.