Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-06-08 13:34:01
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vậy thôi nhé, lát nữa gặp lại ~”
Trần Khoát cầm túi đồ ăn sáng, sải bước rời khỏi căng tin. Chương Vận Nghi dõi theo bóng lưng anh rời đi rồi nhanh chóng tìm một chỗ ngồi gần nhất, cắm ống hút vào ly cháo đen, hút một ngụm, vị ngọt dịu lan tỏa, ấm áp và dễ chịu, cô hài lòng thở dài một tiếng, thoải mái vô cùng.
Sau khi rời căng tin, Trần Khoát đi thẳng đến khu giảng đường, vẫn giống như mọi khi, đứng ở một chỗ cố định trên hành lang, vừa nhìn xa thư giãn mắt vừa ăn sáng.
Lớp học trước giờ tự học buổi sáng vẫn khá yên tĩnh, đến mức tiếng bước chân từ hành lang cũng vang lên rõ mồn một.
Anh uống một ngụm sữa, nghĩ rằng có thể là Chương Vận Nghi đến, theo phản xạ mà hơi nghiêng đầu nhìn, nhưng không phải cô, mà là một nữ sinh xa lạ.
Ý nghĩ đó chỉ lướt qua đầu vài giây, ngay sau đó bị tiếng gọi “anh Khoát” của một bạn cùng lớp làm phân tâm. Anh thu lại suy nghĩ, quay sang đáp lại lời chào của bạn học: “Ừ.”
-
Cảm giác khó chịu trong kỳ kinh nguyệt kéo đến vào buổi chiều.
Lịch học kỳ 1 lớp 12 vẫn còn chừa chút không gian thở cho bọn họ, một tuần vẫn còn một tiết thể dục chưa bị cắt, mỗi tiết 45 phút, giáo viên thường để hai mươi phút cho học sinh tự do hoạt động. Nhưng để hưởng ứng khẩu hiệu “rèn luyện thân thể” của trường, tiết học này không phải là để ngồi không, chạy bộ, nhảy cao, bóng chuyền... vẫn phải tham gia ít nhiều.
Nhưng vào những ngày này, đừng nói là vận động, Chương Vận Nghi ngay cả ngồi cũng không muốn, chỉ muốn nằm bẹp xuống.
Giờ ra chơi, Đới Giai thấy cô gục xuống bàn không khác gì sắp chết, lập tức lấy bình giữ nhiệt của cô đi tráng qua, rót nửa cốc nước nóng, bỏ thêm chút đường đỏ, chẳng bao lâu sau, đường tan hết, mùi hương ngọt ngào phảng phất trong không khí.
“Chị Giai, cậu đối xử tốt với tớ như vậy, tớ chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi!”
Chương Vận Nghi cẩn thận thổi nhẹ lên miệng cốc, nhấp một ngụm. Cô cũng không chắc là có hiệu quả gì không, nhưng uống chút đồ nóng vào thì đúng là thấy dễ chịu hơn một chút thật.
“Vớ vẩn.” Đới Giai bật cười, lo lắng nhìn cô. “Tiết sau là tiết thể dục đấy, cậu tính làm sao đây?”
“Xin nghỉ thôi.”
Từ Thi Thi nghe vậy, lập tức cúi xuống bàn lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy hộp thuốc, mở ra, thấy bên trong còn một viên, lập tức ném cho Chương Vận Nghi. “May quá, vẫn còn một viên, đừng cố chịu đựng nữa, khó chịu thì uống viên ibuprofen này đi.”
“Vẫn chưa đến mức đó đâu.” Chương Vận Nghi nói thế nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy.
“Vậy cậu mau đi xin phép lớp trưởng đi.” Đới Giai phụ họa theo lời Từ Thi Thi. “Nhanh lên, sắp vào tiết rồi đấy.”
Chương Vận Nghi cũng có ý đó, chống tay lên bàn đứng dậy, đảo mắt tìm quanh lớp cũng không thấy Trần Khoát đâu, hỏi ra mới biết anh cùng Phí Thế Kiệt đi giúp cán bộ môn thể dục bê dụng cụ rồi.
“...” Cô cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nếu Trần Khoát đi giúp bê dụng cụ, thì chắc chắn sẽ đi thẳng ra sân vận động, không quay về lớp nữa. Nếu cô muốn xin phép thì chỉ có cách vòng nửa trường tìm anh, thật sự là quá khổ rồi!
Không cần suy nghĩ nhiều, cô đã lập tức lao thẳng xuống phòng dụng cụ ở tầng một.
Vừa thấy Trần Khoát đang cầm mấy món đồ bảo hộ, trong lòng cô đã thở phào nhẹ nhõm một hơn, lập tức giơ tay lên vẫy vẫy, trông chẳng khác gì một chú ong nhỏ đang vẫy cánh dưới ánh mặt trời cả. “Lớp trưởng, lớp trưởng!!”
Trần Khoát bị tiếng gọi bất ngờ làm giật mình, theo phản xạ mà quay lại nhìn. Thực ra, ngay từ lúc nghe giọng cô, anh đã nhận ra rồi. Cô có cách nói chuyện rất đặc trưng, giọng trong trẻo, dễ nhận ra lắm. Nhưng khi thấy cô chạy chậm về phía mình, anh vẫn cảm thấy có chút bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-29.html.]
Hai người vốn dĩ không cách nhau quá xa, phía sau Trần Khoát chỉ cách phòng dụng cụ vài mét. Nhưng khi thấy cô còn chưa chạy đến mà đã hơi nhíu mày, trông như đang cố chịu đựng cơn khó chịu, anh bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Chương Vận Nghi xua xua tay, không muốn làm mất thời gian, lập tức đi thẳng vào vấn đề. “Lớp trưởng, tớ muốn xin nghỉ một tiết, tớ cảm thấy hơi khó chịu, có thể không đi học thể dục được không?”
Trông cô vẫn như bình thường, sắc mặt không có gì thay đổi, chỉ là trên môi có vết hằn nhẹ do cắn môi.
Trần Khoát kín đáo quan sát cô một lúc rồi hỏi: “Có cần đến phòng y tế không?”
TBC
“Không cần đâu.” Chương Vận Nghi trông có vẻ tội nghiệp, “Tớ về lớp nghỉ một lát là được rồi.”
“Được.” Trần Khoát gật đầu đồng ý ngay. “Tôi sẽ báo lại với cô, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Dưới ánh nắng buổi chiều, mái tóc cắt ngắn gọn gàng của Trần Khoát dường như cũng được phủ lên một lớp sáng dịu nhẹ. Chương Vận Nghi bất giác nghĩ đến hình ảnh của anh mười năm sau. Cô biết rằng nhiều phúc lợi của công ty đều do các cổ đông cùng thảo luận, chẳng hạn như chính sách mỗi nhân viên nữ có một ngày nghỉ có lương mỗi tháng. Chuyện đó có thể không phải do anh đề xuất, nhưng ngay lúc này đây, cô vẫn thấy vô cùng cảm động.
Những suy nghĩ ấy chẳng ai biết được, cũng chẳng có cách nào chia sẻ cùng ai.
Lý do cô muốn ôn tập lại kiến thức cũ, muốn thi tốt đại học, không phải vì tin vào câu “cố gắng một năm, sung sướng cả đời”, cũng không phải vì nghĩ rằng “đỗ vào trường đại học tốt là sau này có thể có cuộc sống tốt”. Mà chỉ đơn giản là khi ở trong môi trường này, cô tự nhiên có mong muốn nỗ lực — nỗ lực để làm bài thi cho ra hồn, nỗ lực để làm bố mẹ vui lòng.
Lớp 12-3 có rất nhiều người học giỏi.
Như Đới Giai, nhưng cô ấy cũng thường xuyên than phiền với cô: công việc quá khắc nghiệt, tiền lương thấp, giá nhà cao, sau khi sinh con xong thì phải làm sao để giải quyết những mâu thuẫn về cách nuôi dạy con với ông bà, sữa bột và bỉm cũng quá đắt đỏ, nhà gần trường học tốt thì không mua nổi, không biết phải làm sao.
Như Chu An Kỳ, trong bữa tiệc tri ân sau kỳ thi đại học, cô ấy uống cạn hết một chai bia, hùng hồn tuyên bố rằng mình sẽ trở thành một bác sĩ cứu người. Khi nói về lý tưởng, cô ấy như đang tỏa sáng. Nhưng rồi sau đó, trên trang cá nhân của cô ấy lại tràn ngập những lần suy sụp giữa đêm khuya, tự vực dậy rồi lại gục ngã. Đến năm hai mươi bảy tuổi, cô ấy viết: [Chu An Kỳ của mười tám tuổi ơi, nếu thấy tôi bây giờ không hạnh phúc, cậu có hối hận không?]
Lại như Phí Thế Kiệt, cậu ấy kiên quyết không nghe theo con đường mẹ đã sắp đặt sẵn, muốn kề vai sát cánh chiến đấu cùng bạn bè cũ. Cậu ấy kiên trì đến cùng, nhưng rồi sau buổi tiệc cuối năm của công ty, lại ngồi thụp xuống bên đường, tháo kính ra, mệt mỏi nói: “Mệt quá... mua vé xem bóng đá rồi mà chẳng còn tâm trạng đi nữa.”
Chương Vận Nghi không biết việc sống lại có ý nghĩa gì. Cô cảm thấy hoang mang. Bởi vì cô đã đi qua quãng đường đó rồi, nên không thể tự lừa mình rằng: “Tiểu Chương à, tương lai tuyệt vời lắm, thế giới này đẹp lắm, phải mong chờ nhiều vào nhé!”
Cô có lý tưởng không? Không có.
Cô có mục tiêu không? Không biết.
Vậy nên, cô nhìn thấy Trần Khoát, và chọn anh làm mục tiêu của mình. Cũng tốt thôi. Giữa những tháng ngày m.ô.n.g lung mơ hồ, ít nhất thì cô cũng có một điểm tựa.
Ngay lúc này, cô chân thành nói: “Lớp trưởng, cậu tốt thật đấy!”
Mấy ngày gần đây, Trần Khoát đã không ít lần nghe Chương Vận Nghi thẳng thắn trực tiếp khen ngợi mình, thậm chí còn có những câu còn hoa mỹ hơn câu này nhiều. Nhưng lúc này, Trần Khoát đang xách theo bộ bảo hộ nặng trịch, có phần không được tự nhiên, yết hầu khẽ chuyển động.
Cũng may là Chương Vận Nghi cảm thấy cơ thể không thoải mái, cũng nhớ ra anh còn phải ra sân thể dục, nên không tiếp tục nói thêm gì nữa, nhanh chóng biến mất ở cầu thang.
Trần Khoát vẫn cảm thấy vừa rồi cô có gì đó lạ lạ, nhưng lạ ở đâu thì anh cũng không nói rõ ra được.
Ngay lúc đó, Phí Thế Kiệt từ phòng dụng cụ bước ra, vỗ mạnh vào vai anh như đang luyện Thiết Sa Chưởng, cố ý nhại giọng nói: “Lớp trưởng, cậu tốt thật đấy ~”
Giây tiếp theo, cậu ấy lập tức trở lại giọng điệu bình thường: “Tôi cũng muốn xin nghỉ, tôi cũng không muốn học thể dục!”
Trần Khoát bị cậu ấy làm ghê tởm không nhẹ, lạnh lùng nhấc khuỷu tay lên, không chút nể nang mà giáng cho cậu ấy một đòn: “Mơ đi, cút!”