Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 43
Cập nhật lúc: 2025-06-09 14:14:42
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh thực sự rất muốn bảo cô đừng nhìn anh nữa, nhưng lại không nói ra được, chỉ khẽ nuốt nước bọt, rồi thôi.
“Hồi bé không được uống, sau này có tiền tiêu vặt cũng có thử mua, nhưng chắc là do ít uống quá nên thấy chúng rất ngọt, hơi ngấy.” Anh bất giác giải thích thêm, trong đầu lại hiện lên hộp sữa cô đưa khi nãy, bèn dừng một lúc rồi nói: “Lúc ăn lẩu, cảm ơn nhé.”
Chương Vận Nghi bật cười. “Tớ còn tưởng là cậu chỉ uống mỗi loại sữa đó, cũng hơi đắn đo không biết có nên đưa không. Cậu cảm thấy loại nào ngon hơn?”
Trần Khoát trả lời thật lòng: “Loại nào cũng được.”
Anh vốn không phân biệt được mùi vị, hơn nữa, sữa thì có gì khác biệt đâu chứ? Anh toàn uống thương hiệu trong nước, cũng không phải thấy ngon xuất sắc gì, chỉ là quen rồi, lười đổi mà thôi.
“Tớ cầm đi từ nhà, không ngờ lại hữu dụng thật.” Dường như cô cảm thấy rất vui vẻ, cười khúc khích. “Đơn vị của mẹ tớ hay phát sữa, nhưng bà ấy trước giờ không thích nhận, toàn đổi với đồng nghiệp lấy giấy vệ sinh, bởi vì lúc nhỏ tớ không chịu uống sữa, làm thế nào cũng không chịu uống.”
Trần Khoát liếc nhìn cô một cái. Trước đây không uống, bây giờ lại uống à?
Anh quay đầu đi, hướng ánh mắt sang chỗ khác.
Rất nhanh đã đến lượt Chương Vận Nghi, cô đặt hai tay lên quầy, ngước mắt nhìn bảng menu: “Hai ly trà sữa Ba Anh Em, ba ly trà sữa Trân châu, một ly Matcha đậu đỏ.”
Sau đó, cô mở ví tiền, lấy ra một tờ năm mươi tệ, hai tờ một tệ. Khi đưa tiền cho nhân viên, một bàn tay khác cũng vươn tới từ phía sau, cầm theo tờ một trăm.
Nhân viên ngẩn ra, không biết nên nhận của ai.
Nhìn dáng vẻ hai người này có vẻ là quen biết nhau, cơ thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, theo bản năng mà nhận lấy tờ tiền của chàng trai.
“Tớ có tiền lẻ mà.” Chương Vận Nghi quay đầu nhìn Trần Khoát. “Hơn nữa đã nói rồi, là tớ mời bọn họ mà.”
Trần Khoát không thấy đây là chuyện gì to tát cả, thản nhiên đáp: “Không sao, cũng như nhau cả thôi.”
Hàng phía sau còn rất dài, Chương Vận Nghi cũng không thể đứng đây đôi co với anh về chuyện ai trả tiền được, nên đành thôi. Khi chuẩn bị lấy trà sữa, anh đã nhanh tay cầm ba ly trước cô một bước. Cô chỉ biết thở dài — vậy hóa ra cô chỉ đứng xếp hàng gọi món thôi sao?
“Tớ cầm ba ly giúp cậu nhé?” Cô đi theo sau anh, rời khỏi hàng người đang chờ.
“Không cần.” Trần Khoát nghiêng người tránh bàn tay cô đưa tới, thấp giọng nhắc nhở, “Nhìn đường đi.”
“À... ừm...”
Bên ngoài trung tâm thương mại, năm người còn lại đã chìm sâu vào cuộc chiến cào thẻ cào. Trong chớp mắt, Phí Thế Kiệt đã tiêu gần hai trăm tệ, còn định mua thêm. Trần Khoát giơ chân đá vào m.ô.n.g cậu ấy một cái: “Cậu điên rồi à? Nhiều tiền quá thì quyên góp cho tôi đây này.”
Phí Thế Kiệt gãi gãi đầu: “...”
Con người dễ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh, nhất là khi ai nấy đều phấn khích nhảy nhót.
Bị Trần Khoát đá một phát, cậu ấy như bừng tỉnh lại, rồi ánh mắt nhanh chóng bị trà sữa thu hút. Ngay lập tức, cậu ấy đã vươn tay giật lấy một ly, nhanh chóng cắm ống hút, tu mấy ngụm lớn, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cả nhóm kiểm tra chiến lợi phẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-43.html.]
Đới Giai và Từ Thi Thi là hai người lý trí nhất, chỉ mua hai mươi tệ, cào trúng mười tệ rồi ngừng, đứng xem người khác chơi để thỏa mãn. Đây chính là kiểu “hưởng thụ không tốn tiền”. Thẩm Minh Duệ thì muốn học theo Phí Thế Kiệt mà mua mua mua rồi cào hết mình, nhưng tiền tiêu vặt lại không đủ, đành phải tiếc nuối nhìn ba mươi vạn lướt qua ngay trước mắt, lòng đau như cắt.
Về phần Vương Tự Nhiên, cậu ấy cũng rất kỳ quái. Mua vài chục tệ rồi dừng lại, đứng một góc tính toán xác suất trúng thưởng. Khi thấy Trần Khoát đến thì lập tức kéo anh vào bàn luận đầy phấn khích.
Chương Vận Nghi: “??”
Quá đáng thật đấy!
Ai cho phép các cậu đứng đây bàn luận chuyện học tập hả! Bắt lại! Tóm hết!
…
Thẩm Minh Duệ bi thương thốt lên: “Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn...” Ngay lập tức, Từ Thi Thi và Chương Vận Nghi liếc mắt nhìn nhau rồi lao vào đánh hội đồng cậu ấy. Nhưng trà sữa đã mua rồi, quả thực cũng đến lúc ai về nhà nấy. Dù sao thì bữa lẩu hôm nay cũng chỉ là ngồi chung bàn ăn, chẳng cần phải tiếp tục đi chơi cùng nhau cả buổi chiều làm gì. Ngay cả Chương Vận Nghi cũng không có ý định miễn cưỡng.
Ba chàng trai chào tạm biệt, chẳng mấy chốc đã hòa vào dòng người đông đúc, không còn thấy bóng dáng đâu nữa cả.
Thẩm Minh Duệ biết mấy cô gái muốn đi dạo phố, lập tức tìm một cái cớ cực kỳ vụng về — kiểu như đặt báo thức mà giả vờ có điện thoại gọi đến — nói chung là, cậu ấy chuồn đi rất nhanh.
“Không có cậu ấy cũng tốt!” Từ Thi Thi nói. “Mặc dù tớ không xem cậu ấy là con trai, nhưng cậu ấy cũng không phải con gái, tớ chẳng thể nào bắt cậu ấy đi đến cửa hàng nội y cùng được — Đã sắp vào mùa đông rồi, tớ định mua áo mùa thu có đệm ngực, như vậy thì mỗi ngày không cần phải mặc rồi cởi áo n.g.ự.c nữa.”
Đới Giai nghe thấy hai chữ “áo ngực” này thì vành tai lập tức đỏ ửng, căng thẳng nhìn trái nhìn phải. Thấy không ai chú ý đến bọn họ, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Chương Vận Nghi đồng tình: “Cái này được đấy!”
Từ Thi Thi lại nói: “Không mặc là thoải mái nhất, phiền c.h.ế.t đi được, ước gì n.g.ự.c nhỏ hơn một chút.”
Đới Giai: “?”
Bình thường ở trường, cô ấy và Từ Thi Thi cũng có nói chuyện, dù gì thì cũng có bạn chung, nhưng nội dung chỉ là những chuyện đơn giản. Ai mà ngờ, Từ Thi Thi rời khỏi trường lại là phiên bản như thế này!
Chương Vận Nghi cười khẽ: “Đưa đây, tớ sẽ đổi với cậu cho ~”
Đới Giai: “??”
Chương Vận Nghi cậu...
Cô ấy không khỏi rơi vào trầm tư, rồi bị Chương Vận Nghi và Từ Thi Thi kéo đi, vui vẻ lượn lờ khắp các cửa hàng nhỏ. Một buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Trong lúc xếp hàng chờ thanh toán, Chương Vận Nghi nhàm chán nhìn quanh. Có thể nói không? Ngoại trừ cái kỳ thi đại học đáng ghét ra, thì cô rất thích cuộc sống bây giờ. Những ký ức mơ hồ thuộc về thời niên thiếu một lần nữa hiện ra sống động trước mắt.
TBC
Các cửa hàng san sát nhau, khung cảnh trước mặt tràn đầy sức sống.
Những người bạn thân khoác tay nhau đi dạo phố, thì thầm nói chuyện riêng tư.
Trong ánh nắng buổi chiều, cùng nhau chia sẻ một phần bánh bạch tuộc, chen chúc trước gương cười đùa khi thử đám phụ kiện ngớ ngẩn.
Cô thật sự muốn dùng đôi mắt này để lưu giữ tất cả khoảnh khắc trước mặt, những điều mà kiếp trước cô từng cho là quá đỗi bình thường.